Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1767: Giới chiến

"Tiểu tử, biết chạy trốn cũng vô dụng rồi sao?" Tà Thần áo vàng cười lạnh nói, hắn tưởng đối phương đã bỏ cuộc rồi nên nhanh chóng vươn bàn tay khổng lồ ra chộp lấy Lục Trần.
Lục Trần bĩnh tĩnh nhìn bàn tay khổng lồ đang vươn tới, hắn duỗi tay ra, một đường kim quang nhạt bay ra, đó là kiếm ý cấp Đế, vô cùng sắc bén. "Phập" một tiếng, thủ chưởng của Tà Thần áo vàng bị chia làm hai nửa.
Tà Thần áo vàng đau đớn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, đối phương lại có thể phá được công kích của hắn!! Lúc hắn đang kinh ngạc thì sương mù màu vàng tuôn ra từ bàn tay khổng lồ, không lâu sau, một bàn tay nguyên vẹn lại mọc ra.
"Đừng vội kinh ngạc, điều kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau." Lục Trần khẽ cười nhìn Tà Thần áo vàng, đại đạo gầm thét thoát ra từ cơ thể của hắn, từng dòng nước màu vàng lưu chuyển xung quanh sau đó trải rộng khắp bầu trời, khiến nơi này như hóa thành Kiếm đạo giới.
Một lĩnh vực màu vàng xuất hiện, vây Tà Thần áo vàng vào bên trong.
Trong lĩnh vực, mấy chục thanh thần kiếm màu vàng xuất hiện, lộ ra hào quang sắc bén, tất cả đều đâm về phía Tà Thần áo vàng.
Bùm!
Thân thể của Tà Thần áo vàng nổ tung như pháo hoa, phát ra một thét thảm thiết.
Một chất lỏng màu vàng dày đặt như sương mù cuồn cuộn bốc lên, rất nhanh lại hóa thành hình người.
Sau khi khôi phục hình người, sắc mặt Tà Thần áo vàng đầy vẻ kinh ngạc, tên này thực lực so với lần trước đã mạnh hơn gấp mười lần, lại có thể phá hủy thân thể của hắn, tuy đối với hắn thân thể có hay không cũng được nhưng khi bị nổ tung vẫn cảm thấy đau đớn, giống như thật sự đã chết đi một lần vậy.
"Cho dù công kích của ngươi có mạnh đi nữa thì cũng không làm gì được ta đâu." Tà Thần áo vàng cười lạnh, hắn là một khối khí, bất tử bất diệt.
Lục Trần lạnh lùng nhìn thanh niên áo vàng, nhếch mép khinh thường. Hiện tại không cần phải trốn tránh nữa, cơ thể hắn tỏa ra lượng lớn hắc sắc hỏa diễm, tạo thành một mạng lưới vô cùng lớn bao lấy Tà Thần áo vàng.
"Là ngươi."
Ngay lúc thấy thân thể Lục Trần tỏa ra ngọn lửa màu đen, sắc mặt Tà Thần áo vàng thoáng cái biến sắc, cường giả Sơn Hải giới có thể dễ dàng nắm được oán lực mà hắn tung ra đã miêu tả vô cùng sinh động, chính là tên này.
Lửa đen vô tận kinh người xâm nhập vào cơ thể, thiêu đốt hắn, Tà Thần áo vàng hét lên đầy thống khổ, âm thanh vô cùng chối tai, hắn muốn phản kháng nhưng cơ bản là không làm được, hỏa diễm đi vào cơ thế tựa như trời sinh để khắc chế hắn, thực lực của hắn đang không ngừng giảm xuống.
Nội tâm Tà Thần áo vàng kinh sợ, nhưng gặp chuyện cực kì đáng sợ, phát ra tiếng la đinh tai nhức óc.
Bây giờ hắn đã hiểu, trên đời này thật sự có hỏa diễm khắc chế được hắn.
Lục Trần lạnh lùng nhìn vẻ mặt thống khổ của Tà Thần áo vàng, hôm nay hắn muốn tinh lọc tên kia, tiêu diệt triệt để thần hình. Chân diễm thiêu đốt được mười phút, tu vi của Tà Thần áo vàng liên tục giảm xuống đã không còn duy trì được thành người nữa, hóa thành một chất lỏng sền sệt màu vàng.
"Muốn giết ta, không dễ đâu!" Bên trong chất lỏng sền sệt màu vàng phát ra anh thanh ngoan độc.
Bùm!
Bãi chất lỏng màu vàng kia bỗng nhiên phát nổ, tuôn ra năng lượng cuồn cuộn, sương mù màu vàng dày đặc tẩu tán khắp nơi, có ý muốn bỏ trốn.
Lục Trần nhếch môi cười lạnh, linh lực trong cơ thể không ngừng gia trì làm cho Diệt Thế Hắc Diễm điên cuồng bành trướng.
Lúc này đây, Lục Trần hạ quyết tâm phải giết được đối phương, không để hắn có tia cơ hội sống sót nào.
Lấy Lục Trần làm trung tâm, lửa đen bùng lên trong phạm vi vạn dặm, dù xung quanh đã không còn sương mù màu vàng nữa nhưng Lục Trần vẫn để Diệt Thế Hắc Diễm tiếp tục đốt trong thời gian một chén trà nữa, hắn sợ nếu không diệt sạch sẽ, để lại một khối khí, tên kia sẽ ngóc đầu trở lại.
Lúc đang đốt, Lục Trần còn dùng thần niệm đi ra ngoài, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động xung quanh.
Nhưng Lục Trần không chú ý đến nơi cách hắn mấy trăm dặm, có một lá bùa lơ lửng, bên ngoài lá bùa được bao phủ một lớp sương mù màu vàng nhạt.
Trên lá bùa có hoa văn cổ xưa, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một làn khói mơ hồ nhàn nhạt lan ra, dường như có thể che đậy thiên cơ, lúc Lục Trần dùng thần niềm hoàn toàn không phát hiện ra lá bùa vô cùng cổ quái này.
"Ta, ta suýt chút nữa đã thật sự chết trong tay tên này." Trên lá bùa truyền ra một âm thanh yếu ớt, ẩn chứa sự sợ hãi.
Nếu Lục Trần có thể nghe thấy, chắc chắn nhận ra đây là tiếng của Tà Thần áo vàng.
Tà Thần áo vàng thầm cảm thấy may mắn, sau khi Thiên Nguyên giới sụp đổ, hắn bị thương nặng, lang thang vô định trong khu vực Vô Cương, có một người thần bí xuất hiện, cho hắn một lá bùa, người đó nói sau này hắn sẽ gặp đại nạn, lá bùa này có thể cứu được hắn một mạng.
Lúc đá Tà Thần áo vàng hoàn toàn không tin, hắn tin bản thân bất tử bất diệt, không cần bất cứ thứ gì bảo vệ.
Nhưng mà, có chuyện kì lạ xảy ra, lá bùa giống như dung nhập vào cơ thể hắn, làm thế nào cũng không bỏ ra được, hơn nữa khi hắn lợi dụng oán lực ăn mòn nó cũng khó mà ăn mòn được, trên lá bùa dường như ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng nào đó.
Đến hiện tại, lá bùa thật sự đã cứu hắn một mạng, khiến Tà Thần áo vàng vô cùng vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận