Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1429: Một con sâu mọt nhỏ

Thành trì này giống như to lớn không chủ, lẳng lặng trôi lơ lửng lẻ loi trong không gian, tản ra khí tức hỗn độn nguyên thủy cổ xưa.
Thấy khoảng cách ngày càng gần thành trì, Lục Trần dâng trào cảm xúc, dù sao hắn cũng đã bước lên Giới thành, hơn nữa còn là chủ Giới thành.
Lục Trần bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng cường giả trong Giới Thành như mây, náo nhiệt phi phàm.
Chủ Giới thành thấp nhất đều là cảnh giới Thiên Tôn, chín mươi phần trăm Thiên Tôn của chín tầng trời với Sơn Hải giới, cường giả Đế cảnh đều ở chủ Giới thành.
Không bao lâu sau, Kha Dĩ Nhu dẫn Lục Trần bước vào chủ Giới thành, Lục Trần vốn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, nhưng khi bước vào Giới thành, liếc mắt một cái, tử khí nặng nề, trên mặt đất rất nhiều kiến trúc đều để lại dấu vết đao bổ rìu đục, còn có vết máu màu đỏ sậm do chiến đấu lưu lại, trong không khí vẫn giữ lại một mùi máu tươi.
“Không có ai!” Lục Trần hơi ngây ra, đường đường là một chủ Giới thành, sao lại không có ai?
Hình như Giới thành này không có ai cả, giống như một tử thành không người.
Kha Dĩ Nhu dẫn theo Lục Trần đi tới một nơi khác của Giới thành, một phủ đệ gần tường thành, tiến vào viện lạc, phủ đệ rất lớn, cũng có tử khí nặng nề, dường như ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn người thứ ba.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở lại đây.” Kha Dĩ Nhu nói.
Lục Trần nhìn trái nhìn phải, đầu vẫn có chút choáng váng, buồn bực hỏi: “Sư phụ, người đâu, sao không có ai vậy.”
Kha Dĩ Nhu mở miệng nói: “Nơi này không có ai khác.”
“Chỉ có hai chúng ta sao?” Lục Trần trợn tròn mắt.
Vẻ mặt Lục Trần khiếp sợ, chủ Giới thành lớn như vậy lại chỉ có hai người họ, không có đạo lý, thuộc hạ của sư phụ đâu, lần trước còn nhìn thấy Băng Vũ tỷ tỷ mà.
Kha Dĩ Nhu nhẹ giọng nói: “Nơi này có một mình ta là đủ, ta bảo những người khác đến chủ Giới thành khác rồi.”
Đám Thiên Yêu e ngại nhất chính là nàng, một mình nàng trấn giữ một Giới thành, có thể chấn nhiếp đại quân trăm vạn Thiên Yêu, có rất nhiều Thiên Yêu cùng cấp bậc đều bại trong tay nàng.
Lục Trần hơi cạn lời, Giới thành cũng quá yên tĩnh rồi, vậy mà chỉ có một mình tam sư phụ đơn độc trấn giữ một Giới thành.
Nhưng điều này cũng nói rõ sư phụ lợi hại, một mình trấn giữ Giới thành, Thiên Yêu cũng không dám vượt qua.
Bỗng nhiên Kha Dĩ Nhu khựng lại, mở miệng nói: “Nàng rời khỏi Sơn Hải giới rồi.”
Nàng… nói ai vậy?
Nhưng rất nhanh, Lục Trần lập tức hiểu được sư phụ đang chỉ thiếu nữ Hi, không... có lẽ là cường giả cấp Thiên Đế cùng cấp bậc với sư phụ.
Nghĩ đến sau khi thiếu nữ Hi hồi phục trí nhớ, thái độ thay đổi lớn, hiện giờ lại rời khỏi Sơn Hải giới, trong lòng Lục Trần có chút buồn bã.
“Ngươi làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước đi, qua vài ngày nữa ta sẽ cho ngươi cảm nhận bản nguyên.” Kha Dĩ Nhu nói xong, bóng dáng chợt lóe, để lại cho Lục Trần một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn biến mất ngay tức khắc.
Sau khi tam sư phụ rời đi, tâm trạng Lục Trần hơi phiền não, có lẽ sau này hắn sẽ không gặp được thiếu nữ Hi nữa, hắn lắc đầu, ném tâm trạng phức tạp trong đầu ra ngoài, sau đó bóng dáng Lục Trần chợt lóe, leo lên tường thành tráng lệ, nhìn ra thế giới bên ngoài.
Bên ngoài tường Giới thành vốn không phải là một mảng đen kịt, có thể nhìn thấy từng ngôi sao to lớn phát ra ánh sáng, tản ra hào quang chói mắt trong đêm tối, tinh quang lưu chuyển, cảnh tượng xa hoa đẹp đẽ, ở nơi xa xa có một vết nứt lớn vô cùng đen kịt, vết nứt này xuyên qua dòng sông dài thiên địa, rộng tới mấy ngàn vạn dặm, còn về chiều dài lại không cách nào tính toán.
Vết nứt khổng lồ này giống như vết thương của Sơn Hải giới, không thể khép lại được.
“Là lạch trời sao?”
Lục Trần nhìn chằm chằm vào lạch trời khổng lồ này, trong lòng bị chấn động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vết thương của Sơn Hải giới, nên ngây ngốc tại chỗ.
Lạch trời giống như là vực sâu của rãnh trời, một mảng u ám, bên trong tràn ngập khí tức khiến người ta khiếp sợ, Lục Trần cảm thấy đây có lẽ là khí tức của Thiên Yêu, bởi vì chắc chắn trong bóng tối đó ẩn giấu không ít Thiên Yêu.
Lục Trần muốn quan sát lạch trời ở cự ly gần nên trực tiếp bay tới, nhưng lại không cảm nhận được lực lượng của kết giới.
Lục Trần hơi cạn lời, không thể không nói, tam sư phụ nhà mình thật sự quá tự tin, một mình trấn giữ Giới thành thì thôi đi, hiện giờ Giới thành còn không có trận pháp bảo vệ.
Lạch trời trên không trung thoạt nhìn gần trong gang tấc, lại như ở chân trời xa xôi, khoảng cách rất là xa xăm.
Dù sao thì Lục Trần đã bay rất lâu, lạch trời vẫn cách hắn không xa không gần.
Chỉ chốc lát sau, Lục Trần thấy từng khối đại lục trôi nổi trên hư không, mỗi một khối đại lục đều vô cùng lớn, khoảng cách nhỏ thì dài trăm vạn dặm, thần niệm lớn đều không quét hết, những đại lục trôi nổi này có lẽ là mảnh vỡ giới vực, giống như biên giới Sơn Hải giới trước đó vỡ vụn hình thành nên chín tầng trời vậy.
Chín tầng trời chính là mảnh vụn tách ra từ biên giới Sơn Hải giới, sau đó diễn hóa thành đại lục siêu cấp.
Lục Trần bước đến một đại lục trôi nổi, đại lục này rất cổ xưa, lộ ra khí tức hoang vu, Lục Trần cúi đầu nhìn, trên đại lục có rất nhiều khe hở và thi thể, giống như trải qua đại chiến thê thảm nhưng thoạt nhìn đã rất lâu rồi, vết máu sớm đã khô cạn, vừa chạm vào thi thể đã thành tro bụi.
“Chậc, có một con sâu mọt tiến vào phạm vi có thể đánh chết.”
“Giới thành này chỉ có Đại Mộng Thiên Nữ trấn giữ, tại sao lại có sâu mọt xuất hiện?”
Ngay lúc Lục Trần đứng trên đại lục trôi nổi, bên trong lạch trời thâm sâu có Thiên Yêu phát hiện ra hắn.
Bên trong lạch trời có lượng lớn Thiên Yêu cư trú, dưới là Chí Tôn, trên là Đại Yêu cấp bậc Thánh Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận