Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 467: Cũng không sợ đùa với lửa có ngày chết cháy (2)

Bởi vì vừa vào đây đã bị để mắt đến.
Không chỉ có hắn, các cấp bậc Thánh Tử khác với danh tiếng nhất định khác cũng bị theo dõi sau khi bước vào.
Còn phàn lớn những người khác đi vào chỉ để gây nhiễu loạn thông tin mà thôi.
Chẳng trách lần này Tứ Thánh sơn thoải mái như vậy, để cho rất nhiều thiên tài của nhiều thế lực ở mười vực cùng nhau thăm dò bí cảnh Tứ Thánh.
Thật sự đúng là có một mục đích khác không thể cho ai biết.
Còn giữa hai bên rốt cuộc đã đạt được giao dịch gì thì Lục Trần cũng không khó để đoán ra.
Lúc trước Lê Hoa ma quân từng nói, truyền thừa Tứ Thánh nằm trong tay bọn họ, sở dĩ Tứ Thánh sơn giao dịch với bọn họ đơn giản là vì đạt được truyền thừa của tiên tổ nhà mình mà thôi.
Mà bọn Lê Hoa ma quân hy vọng ra khỏi không gian này, hợp tác cùng Tứ Thánh sơn.
“Tứ Thánh sơn chơi lớn như vậy, cũng không sợ đùa với lửa có ngày chết cháy.” Lục Trần hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Lần này Tứ Thánh sơn chơi có hơi quá, tính kết tất cả thế lực một phen.
Cái gì mà Vương cảnh trở lên đi vào, không gian sẽ không ổn định, sẽ khiến đại trận không gian sụp đổ, đều là giả.
Thật ra bọn họ chỉ cần thiên kiêu tuyệt thế Nguyên Thần cảnh mà thôi.
Ngoài Lục Trần ra, Long Ngạc hóa thành nam tử cũng đột nhiên biến sắc, đôi mắt hắn tỏa ra ánh sáng đáng sợ, rực rỡ lóa mắt nhìn chằm chằm Lê Hoa ma quân.
Thân thể của hắn bộc phát ra một huyết khí đáng sợ, tạo thành gió lốc kinh khủng tàn phá khắp xung quanh.
Lê Hoa ma quân nắm lấy Lục Trần, lập tức rời khỏi nơi này.
Đợi đến khi đứng ở một nơi an toàn, Lê Hoa ma quân thản nhiên nói: “Hàn Mặc tiền bối không cần tức giận, chuyện này liên quan đến ngươi và ta, và là vấn đề tự do của tất cả mọi người trong không gian, ta đây là đang suy nghĩ cho ngươi thôi.”
Hàn Mặc nhìn chằm chằm Lê Hoa ma quân với lửa giận đang bùng lên trong mắt.
Lê Hoa ma quân thản nhiên nói: "Hàn Mặc tiền bối, ngươi cũng biết nếu mở phong ấn cần phải có một người xuất sắc ở Nguyên Thần cảnh. Tộc Long Ngạc trời sinh đã có phòng ngự mạnh mẽ, cho nên ngươi phải phái một đứa con nối dõi ra ứng chiến."
"Chẳng lẽ tiền bối không có lòng tin với năm hậu duệ của ngươi sao? Hơn nữa, Phán quyết giả đại nhân đã chú ý tới chuyện này."
Hàn Mặc nghe thấy Phán quyết giả trong lời của Lê Hoa ma quân, đôi mắt hắn hơi nheo lại.
"Lê Hoa xin mời Phán quyết giả đại nhân." Lê Hoa ma quân cung kính cúi đầu về phía không trung.
"Chuẩn."
Ngay lập tức có một giọng nữ nhẹ nhàng thêm chút uy nghiêm vang lên từ trời đất.
Hàn Mặc nghe xong, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, phẫn nộ dâng trào trong mắt, ngược lại Lê Hoa ma quân lại nở một nụ cười tự tin.
"Ta sẽ không để con nối dõi của mình xuất chiến." Hàn Mặc nói.
Ầm!
Một luồng thần quang vô cùng đáng sợ lại lộng lẫy đến vô cùng hội tụ trên bầu trời, tạo thành một ánh đao đánh vào cơ thể Hàn Mặc.
Bộp.
Hàn Mặc bị bay thẳng ra ngoài, đụng vào một đỉnh núi khổng lồ cách đó mấy ngàn thước.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Lục Trần trợn lên như muốn rớt ra ngoài.
Rõ là long ngạc này có tu vi Thánh Vương cảnh, nhưng bây giờ lại không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị đánh bay mấy ngàn thước.
Cảnh tượng này khiến Lục Trần bị chấn động không nhẹ.
Người âm thầm ra tay rốt cuộc là quái vật gì đây.
Không lâu sau, Hàn Mặc bay về, trên ngực hắn lộ rõ vết thương đang chảy máu không ngừng.
Cùng lúc đó, năm con long ngạc đã lặn xuống nước lại xuất hiện giữa không trung từ lúc nào, chúng bị một luồng sức mạnh thần bí nhốt lại và giam cầm giữa không trung. Long ngạc con giãy dụa, nỗi sợ hãi nhân tính hoá chứa đầy trong đôi mắt của nó.
"Xin Phán quyết giả đại nhân hãy tha cho năm đứa con nối dõi của ta." Thấy cảnh nãy, đôi mắt Hàn Mặc toát lên sự đau khổ.
Hắn là một Thánh Vương cường đại, nhưng mệnh của bản thân lại không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Lục Trần sửng sốt, Phán quyết giả trong lời hai người là ai, sao lại có uy lực đến nỗi khiến cho một Thánh vương không thể dấy lên lòng phản kháng.
"Lập tức thi hành, không được vi phạm mệnh lệnh của ta. Nếu thành công, nó có thể được đưa đến vùng đất phong ấn. Nếu thất bại thì giết nó đi." Giọng nữ vang lên khắp bầu trời với giọng điệu mạnh mẽ độc đoán, như một nhân vật nữ hoàng thiên cổ đang bí mật ra lệnh.
Trong nháy mắt, năm con long ngạc đã được giải trừ khống chế và rơi xuống mặt nước.
Khí tức khủng bố trong bóng tối cũng biến mất.
Lê Hoa ma quân mỉm cười nói: "Hàn Mặc tiền bối, chọn một người thừa kế ra chiến đấu đi."
Hàn Mặc nhìn chằm chằm Lê Hoa ma quân với đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt hắn không che giấu được sự thù hận khó quên, nhưng hắn không dám nói mà chỉ đưa mắt nhìn về phía năm đứa nhỏ.
Năm con long ngạc chỉ mới ở Siêu Phàm cảnh, chưa biến hoá nên không thể nói chuyện, nhưng chỉ số thông minh của chúng không kém con người là mấy.
Chúng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Năm con long ngạc đều là huynh đệ với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một con long ngạc dũng cảm đi ra và nhìn về phía Lục Trần.
"Lão nhị."
Nhìn thấy một con long ngạc bước ra, Hàn Mặc yên lặng nói một tiếng.
Hàn Mặc vẫn yên tâm về thực lực của đứa con thứ hai. Mặc dù thiếu niên mà Lê Hoa đưa tới cao hơn lão nhị một cảnh giới nhưng chưa chắc hắn có thể giết được lão nhị. Hàn Mặc đã nghĩ về những trường hợp bi quan nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận