Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 609: Kẻ lừa đảo thích khoác lác (2)

Cuối cùng, đám đệ tử Bách Hoa tông không chịu nổi những lời ba hoa của Lục Trần, bọn họ hoảng sợ che mặt: "Ta ngại thay ngươi luôn đó."
Kiếm Đế cung là học phủ đứng đầu Thanh vực, muốn gia nhập vào Kiếm Đế cung đã vô cùng cùng khó rồi, huống chi là một người ngoài vào đó chơi hai ngày, lại còn bắt nạt đệ tử Kiếm Đế cung.
Người kia còn nói hắn sống nửa tháng ở hoàng cung thánh triều Tô Thị nữa, nói vớ va vớ vẩn.
Thánh triều Tô Thị là một thế lực cực kỳ đặc thù, nó được thành lập bởi những tín đồ của vực chủ Thanh vực, thần nữ Tô Nghênh hạ, người có lai lịch cực kỳ khủng bố. Bởi vì người kém cỏi nhất trong đám tín đồ của Tô Nghênh Hạ cũng là Thánh cảnh, những kẻ có cấp bậc Hoàng cảnh không đủ tư cách để đi theo vực chủ.
Vực chủ Tô Nghênh Hạ hào hoa phong nhã sinh sống trong hoàng cung.
Thế mà người kia lại nói rằng hắn đến thánh triều Tô Thị lấy Thánh đan với trận kỳ sát Thánh.
Phỏng chừng hắn còn chưa tới gần được cung điện đã bị đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.
Vì vậy, đám đệ tử Bách Hoa tông tức giận nói: "Đừng có nói với ta rằng ngươi đã từng gặp vực chủ rồi đấy."
Lục Trần gật đầu nói: "Không chỉ gặp mặt mà còn nói chuyện nữa. Nhưng vực chủ các ngươi có hơi uy nghiêm, suốt ngày trưng ra trên khuôn mặt xinh đẹp khiến ta không quen, nên lần nào tới cũng chỉ nán lại một thời gian ngắn."
"Lần nào tới, ngươi còn tới đó không chỉ một lần..."
"Đương nhiên rồi." Lục Trần gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, mở miệng nói: "Kẻ thù của chúng ta đến rồi."
Thanh niên mặc y phục lộng lẫy bên cạnh vốn định châm chọc Lục Trần, cho rằng những lời đối phương nói đều là khoác lác viển vông.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được một luồng khí tức bất thường, sau đó chợt cười khẩy.
Lúc trước hắn đã từng thấy thanh niên này giết các đệ tử của Quỷ Lang tông. Hiện giờ, Vương cảnh của Quỷ Lang tông đã đến, hắn thật sự muốn xem xem, kẻ lừa đảo thích khoác lác này giải quyết mối nguy này bằng cách nào.
Ý chí Vương giả tràn ra đến đây, bao phủ diện tích hàng km, cường giả Tượng thành toạ trấn Quỷ Lang tông đã đến.
Trên bầu trời có một đoàn người bay tới, cầm đầu là một nam tử trung niên mang khí thế bất phàm, áo bào hắn bay phấp phới, uy áp mạnh hơn gấp trăm lần so với cường giả Nguyên Thần cảnh.
Cường giả Vương cảnh được tôn làm Vương giả là vì họ đã ngưng tụ được hơi thở độc nhất của riêng mình, đó được gọi là 'thế'.
Ngoài những cường giả Vương cảnh cầm đầu ra, phía sau hắn còn có hơn mười võ giả Nguyên Thần cảnh.
Có người đứng trước mặt cường giả Vương cảnh chỉ vào Lục Trần qua cửa sổ, nói nhỏ vài câu rồi rời đi.
Sau đó, cường giả Vương cảnh này ra tay, hắn tập trung linh lực khổng lồ vào lòng bàn tay rồi đánh một chưởng về phía Lục Trần.
Uy lực của chưởng này mạnh mẽ như một cơn mưa rào, mang theo gió lớn cuộn trào mãnh liệt, khí tức mà nó toả ra như muốn phá huỷ toàn bộ khách điếm.
Sắc mặt Hàn Tĩnh và những đệ tử Bách Hoa tông đều thay đổi nghiêm trọng, uy áp hùng hậu của Vương giả khiến bọn họ không thở nổi.
Lục Trần vốn định sử dụng Thánh khí nhưng lại bị sức mạnh vô hình do lần công kích vừa rồi chặn lại. Trong khách điếm không xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài đã truyền đến một tiếng nổ lớn.
"Đừng liên luỵ đến người vô tội." Một giọng nói già nua vang lên.
Tên cường giả Vương cảnh lập tức biến đổi sắc mặt, hắn ôm quyền hướng về tửu lâu nói: "Đã mạo phạm đến tiền bối rồi."
Lục Trần quay đầu lại, kỳ quái liếc nhìn lão giả bên cạnh thanh niên vừa lên tiếng ban nãy, hoá ra lão giả này là một Nhân Hoàng.
Lục Trần nhìn sang, lão giả cũng không để ý tới hắn, chỉ nhàn nhã gắp chút đồ ăn, uống một chút rượu.
Lục Trần cũng không có tự mình đa tình đến mức cho rằng lão già này ra tay là nhờ gương mặt đẹp trai của hắn, mà chủ yếu là bởi vì nếu lão không ra tay thì sẽ không thể dùng bữa được.
"Chờ ta một chút, ta sẽ đi giết hắn." Lục Trần nhìn Hàn Tĩnh cùng đám đệ tử Bách Hoa tông rồi nói, nói xong liền bay thẳng ra ngoài mà không thèm để ý xem lời nói của hắn gây sốc cỡ nào.
Hàn Tĩnh và những đệ tử Bách Hoa tông, cũng như những thực khách trong khách điếm đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Không phải họ đang gặp ảo giác đấy chứ, thanh niên này vừa nói gì đó, ‘hắn' trong lời nói của thanh niên kia là đang ám chỉ cường giả Vương cảnh ngoài kia sao?
Một võ giả Nguyên Thần cảnh muốn giết Vương?
Nghe đã thấy vừa khó tin vừa hoảng hồn.
Đừng nói là họ, ngay cả vị Hoàng giả kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thanh niên bên cạnh còn giễu cợt: "Tự tìm đường chết. Trưởng lão, chắc đây là lần đầu tiên ngươi gặp một người không biết trời cao đất dày như thế này nhỉ."
Lão giả chỉ cười mà không giải thích gì, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Lục Trần bay ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào đã huy động toàn bộ kiếm thế.
Một luồng kiếm thế khủng bố bộc phát ra từ cơ thể hắn, tiếng kiếm vang vô cùng chấn động. Một thanh trường kiếm phát ra ánh bạc chói lọi vừa hiện ra đã được Lục Trần nắm trong tay. Cổ tay hắn rung lên, kiếm quang sắc bén màu bạc tạo thành một độ cong quét ra ngoài, mục tiêu chính là Vương cảnh giữa không trung.
Trên thực tế, Vương cảnh kia không ngờ rằng một tên võ giả Nguyên Thần cảnh không hề xin tha mà lại chủ động ra tay với hắn. Trong lòng hắn đang muốn cười chết giễu, chợt cảm nhận được sự khủng bố của kiếm quang, mí mắt giật mạnh.
"Lùi lại mau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận