Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1657: Võ Minh cưới vợ (2)

May thay Tử Vận là một Thần Hoàng, cũng không quá mất mặt.
“Dọn đồ đi, theo chúng ta đi thôi.” Võ Bang mở lời, như thể một khắc cũng không muốn ở đây.
Đồ đạc bay lên, đám người bước lên chiến thuyền và mau chóng xuất phát.
Đám người được phân đến một chiến thuyền, chiến thuyền còn lại bị Võ Bang cất đi.
Chiến thuyền khởi động, bay với tốc độ cực cao về hướng Võ gia.
Lục Trần đánh giá chiến thuyền, cảm nhận được một luồng sức mạnh dày đặc dao động, vả lại tốc độ bay rất nhanh, nhanh hơn cả khi hắn bay hết tốc lực. Đây là một pháp bảo phi hành Thần Hoàng khí, Võ gia không hổ là gia tộc lớn, xuất hành mà cũng sử dụng hai chiếc pháp bảo phi hành Thần Hoàng khí.
Tuy là Thần Hoàng khí nhưng muốn tới Võ gia, tối thiểu cần tốn hai tháng.
Mọi người chuẩn bị tìm phòng, nghỉ ngơi hai tháng.
“Đứng lại.” Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Chỉ thấy trong tùy tùng Võ gia, một thanh niên có dáng người tầm thước, đôi mắt sắc bén quét nhìn đoàn người Lục Trần: “Phòng không có phần của các ngươi đâu, đợi trên boong thuyền đi.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người hơi biến sắc.
Đây là kỳ thị một cách trần trụi.
Sắc mặt của nhóm Thần Vương Hạ Lưu đỏ lên, rất khó coi, nhưng không tiện phát cáu, bởi Võ gia là quái vật khổng lồ nên họ không thể trêu vào.
Sắc mặt Tử Vận dưới tấm mạng che mặt cũng hơi xấu đi, dù sao bọn Lục Trần là người nàng chiêu mộ, bây giờ lại bị người của Võ gia làm khó.
Tử Vận không khỏi nhìn về phía trưởng lão Võ Bang, nhưng hắn dường như không chạm vào mắt nàng, mà chỉ chắp hai tay sau lưng rồi bỏ đi thẳng.
Ba Thần Vương đi theo Tử Vận truyền âm cho nhau.
“Hành động của Võ gia là sao thế, thật quá đáng.”
“Dầu gì đại tỷ cũng là Thiếu chủ mẫu tương lai của họ, không nể mặt đến mức này cơ à.”
“Đại tỷ gả đi là vì thích thiếu gia Võ Minh, chứ không phải để bị khinh bỉ, thật sự cho rằng đại tỷ ham hư vinh sao.”
Ba nữ Thần Vương truyền âm, cùng biểu đạt sự không túng thiếu của mình.
Có lời cảnh cáo của Thần Vương Võ gia, nhóm Hạ Lưu đương nhiên không dám động đậy dù chỉ là nhỏ nhoi, mà đứng yên tại chỗ. Tuy nhiên, Lục Trần lại không đoái hoài đến lời cảnh cáo của đối phương, đi thẳng tới phòng trên chiến thuyền.
“Đứng lại, phòng trên chiến thuyền Võ gia, không phải chó mèo gì cũng vào được đâu.”
“Ta bảo ngươi đứng lại, không nghe thấy à.”
Đột nhiên xuất hiện cảnh tượng khiến người trên chiến thuyền đều tỏ vẻ quái lạ.
Có người dám không nghe lời cảnh cáo của Thần Vương Võ gia, khăng khăng muốn đi vào phòng.
Tử Vận và ba nữ Thần Vương, cộng thêm mười Thần Vương hoang dã nhóm Hạ Lưu đều nhìn bóng lưng của Lục Trần ra chiều không thể tưởng tượng nổi.
Trong một tháng ở hoàng cung, Lục Trần ở cùng họ hầu như không nói lời nào, tính cách quái gở, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này đối phương lại làm ra hành động to gan như vậy.
Thần Vương trẻ tuổi - đang quát lớn cảnh cáo Lục Trần - nổi cơn thịnh nộ, kình phong thổi lên quanh người, sức mạnh đại đạo bùng phát và hình thành lĩnh vực.
Thần Vương trẻ tuổi trực tiếp ra tay, đối phương đã không nghe khuyên bảo thì chỉ có tự chuốc lấy hậu quả.
Lục Trần quay lại, một ngón tay chỉ ra, đầu ngón tay hiện lên một tia sáng sắc bén, tạch tạch tạch, lĩnh vực đại đạo của đối phương vỡ vụn, Lục Trần lách mình đi tới trước mặt đối phương, cánh tay đưa ra bóp chặt cổ họng đối phương, đôi mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm hắn với vẻ vô cảm.
Cảnh tượng này khiến người xung quanh tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
Thần Vương được Võ gia bồi dưỡng chắc chắn mạnh hơn Thần Vương hoang dã bên ngoài không biết bao nhiêu lần, hơi thở lĩnh vực đại đạo ban nãy vô cùng ngang tàng, đã đạt tới cực hạn Thần Vương.
Thế nhưng, một lĩnh vực Thần Vương cực hạn vậy mà lại lập tức vỡ vụn, làm mọi người phải mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Thần Hoàng trưởng lão kia cũng dừng bước, quay lại nhìn về phía Lục Trần, trong đôi đồng tử già nua chứa đựng chút ít kỳ dị.
“Ực ực…”
Thần Vương trẻ tuổi bị Lục Trần bóp chặt cổ, không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng hơn hết là sợ hãi.
Trong khoảnh khắc thấy lĩnh vực bị phá vỡ, hắn biết người thanh niên trước mắt nếu muốn giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
“Buông hắn ra.”
“Ngươi dám ra tay với Thần Vương Võ gia ta, dụng ý khó dò, muốn chết à.”
Người bên cạnh Thần Vương trẻ tuổi lao nhao bộc phát hơi thở, trừng mắt nhìn Lục Trần.
Vậy nhưng, sức mạnh của Lục Trần đã làm họ khiếp hãi nên cũng chỉ dám hét lên ở cạnh đó mà thôi.
E chỉ có trưởng lão ra tay mới có tác dụng.
“Biết gì không, sâu kiến khiêu khích ta như ngươi, trên cơ bản đều bị thẳng tay bóp chết đấy.” Lục Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thần Vương trẻ tuổi: “Nhưng lần này, nể mặt Võ Minh nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Nói rồi, Lục Trần tiện tay vứt Thần Vương trẻ tuổi xuống đất, sau đó một hơi thở mãnh liệt đập vào người hắn.
“Phụt”, miệng phun ra một búng máu tươi, sắc mặt Thần Vương trẻ tuổi trở nên tái nhợt đến dị thường, hắn cúi đầu, thậm chí không có can đảm nhìn thẳng vào Lục Trần.
Lục Trần ném đối phương xuống đất rồi bỏ đi, không ai gọi hắn lại, im lặng lạ thường.
Chờ Lục Trần rời đi, mọi người mới xì xào bàn tán. Nhóm Thần Vương Võ gia vội vàng đỡ kẻ bị thương dậy, không dám nói câu nào, chỉ có điều trong lòng hơi giật mình, chẳng lẽ Thần Vương xa lạ mạnh mẽ này có mối quan hệ gì đó với Thiếu chủ Võ Minh, nếu không tại sao trước khi đi hắn lại nói vậy.
Không chỉ họ, cả nhóm Hạ Lưu cũng đang truyền âm cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận