Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1022: Ám sát

Mà người nào đó có thể luyện chế đan dược thất phẩm, hơn nữa độ tinh khiết còn hiếm thấy, đạt tới chín thành độ tinh khiết, có người này ở đây, nói không chừng sẽ để hắn bỏ lỡ cơ hội bái nhập môn hạ Huyền Vũ đan thánh.
Dạ Phong tuyệt đối không cho phép tình hình này xảy ra.
Lão giả cung kính nói: “Điện hạ, hắn đã từ chối.”
Sau đó, trong hai mắt lão giả hiện ra lạnh lùng, âm trầm nói: “Người này không biết trời cao đất dày, phải nghĩ cách diệt trừ.”
Lục Trần chính là chướng ngại vật của điện hạ, nhất định phải diệt trừ.
“Từ chối sao?” Trong ánh mắt Dạ Phong hiện lên lãnh ý thâm sâu, cả người lộ ra khí tức rét lạnh khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn thoạt nhìn thêm mấy phần cảm giác âm nhu.
“Mục trưởng lão, việc này nên lựa chọn như thế nào?” Một lúc sau, Dạ Phong quay đầu nhìn về phía một lão giả áo xám ngồi cách đó không xa.
Khuôn mặt lão giả áo xám thoạt nhìn chừng bảy mươi tuổi, mặt đầy hồng hào, nhưng trên người lại có một luồng chấn động hùng hậu.
Lão giả áo xám tên là Mục Nguyên, là trưởng lão chấp sự tất cả mọi chuyện ngoại môn của Bồ Đề sơn, một trong những đồ tôn của Huyền Vũ đan thánh, là một Đan Hoàng thất phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước thì có thể tiến vào hàng ngũ Đan thánh, nhưng một bước này lại giống như một rãnh trời vắt ngang trước mặt.
Có lẽ là không đáng nhắc đến ở trước mặt rất nhiều Đan thánh ở Bồ Đề sơn, nhưng hắn phụ trách chưởng quản tất cả mọi việc ở ngoại môn nên có quyền lợi rất lớn.
Tinh thần của Mục Nguyên hờ hững, mỉm cười, nói: “Dạ thái tử yên tâm, Hoàng Chủ từng giúp đỡ ta, lần này dù như thế nào, ta cũng sẽ đứng về phía ngươi.”
Nghe vậy, Dạ Phong hơi thả lỏng, có Mục Nguyên trưởng lão của Bồ Đề sơn đứng về phía hắn, vậy thì mặc kệ làm chuyện gì đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Dạ Phong ngồi thẳng người, hỏi: “Mục trưởng lão, ngươi có đề nghị gì hay không?”
Mục Nguyên hỏi ngược lại: “Dạ Phong thái tử, ngươi cảm thấy sư tổ lão nhân gia ghét nhất là gì?”
Dạ Phong nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ đã tính trước mọi việc, mở miệng nói: “Có cách rồi.”
Huyền Vũ đan thánh ghét nhất là gì, tất nhiên là người cuồng vọng tự đại, không để ý đến quy củ.
Địa giới Bồ Đề sơn do Huyền Vũ đan thánh quản, dù người của thế lực nào đến đây đều phải tuân thủ quy củ của nơi này, quy tắc thứ nhất là không được đánh nhau, người của thế lực đứng đầu cũng không ngoại lệ.
Trước đây có cường giả của mấy thế lực đỉnh cấp ỷ vào có lai lịch, không để ý đến quy của của Bồ Đề sơn, khiến Huyền Vũ đan thánh giận dữ, đích thân mở miệng, hắn và thuộc hạ đồ đệ đồ tôn tuyệt đối sẽ không luyện đan cho người phá hoại quy củ.
Lần này rất dễ làm, chỉ cần để thanh niên đó phá quy củ, cũng chính là vượt qua quy củ nơi này, vậy thì sẽ khiến Huyền Vũ đan thánh chán ghét.
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Mục Nguyên cười đắc ý, làm bộ cao thâm khó lường: “Thái tử hiểu được thì tốt, chỉ cần đối phương dám ra tay, gây ra động tĩnh lớn, thì ta biết nên làm thế nào.”
Mục Nguyên nói xong, lập tức nhắm mắt lại, lão thần đứng lên.
Người của Hoàng triều Dạ Lang nghe Mục Nguyên nói như vậy, đều lộ ra biểu cảm hiểu ý, Mục Nguyên trưởng lão chưởng quản tất cả ngoại giới Bồ Đề sơn, cho dù xảy ra chuyện gì đều là hắn bẩm báo lên Bồ Đề Sơn, lời nói của hắn có quyền lợi tuyệt đối.
Có Mục Nguyên bảo đảm, người của Hoàng triều Dạ Lang không còn sợ hãi.
...
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao như mực nước, che đậy ánh trăng.
Dưới ánh trăng, trấn nhỏ tối tăm kỳ lạ, cũng rất yên tĩnh.
Lục Trần ngồi xếp bằng trong gian phòng của khách điếm, xung quanh tản ra hào quang đủ màu sắc, có chút kỳ dị, bởi vì Lục Trần tu luyện Cửu Phệ Thiên Công, có thể nuốt chửng các hạt quy tắc chư thiên vạn vật.
Các hạt quy tắc thuộc tính khác nhau hội tụ lại với nhau phát ra ánh sáng màu sắc khác nhau.
Hôm nay Lục Trần đã gặp Mã Tinh Huy, nhân vật trung cao tầng của Bồ Đề sơn, dù sao người đó cũng là đồ tôn của Huyền Vũ đan thánh, mà hiện tại hắn cũng không có chuyện khác làm, cứ ngồi đợi có hồi âm là được.
Đột ngột, lỗ tai Lục Trần hơi động, bởi vì hắn cảm nhận được có một luồng khí tức xa lạ xuất hiện trong viện của khách điếm, hắn mở mắt ra, mắt sáng như tia chớp, khóe miệng phác họa ra một nụ cười giễu.
Kẹt!
Cửa được đẩy ra, một cơn gió mạnh rót vào, chỉ thấy một cái bóng giống như U Linh lắc lư, thân pháp quỷ mị, rất nhanh áp sát Lục Trần.
Trong tay bóng dáng ma mị này nắm một con dao ngắn, cánh tay huy động, xẹt qua một đường sáng trong đêm tối, đâm về phía ấn đường của Lục Trần, đồng thời bóng dáng này cũng lộ ra khuôn mặt, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo giống như một sát thủ lãnh khốc khát máu.
“Hoàng triều Dạ Lang phái một mình ngươi đến đây cũng quá khinh thường ta rồi.” Lục Trần và nam tử U Linh liếc nhìn nhau, thản nhiên nói.
Lúc nói chuyện đồng thời còn vươn hai ngón tay, dễ dàng giữ chặt con dao đang tiếp cận ấn đường của hắn, mặc cho con dao phóng thích ý lạnh lẽo, lại không thể tiến thêm về phía trước.
Nam tử như U Linh nhìn thấy cảnh này, trên mặt giật mình, phản ứng của hắn cũng cực nhanh, khẽ quát một tiếng, nâng bàn tay lên, toàn thân điều động lực lượng hội tụ ở lòng bàn tay, dùng tốc độ sấm chớp hung hăng vỗ về ngực Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận