Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 683: Khai chi tán diệp toàn vực?

Bên ngoài có một đám người đang khó hiểu, không biết Lục Trần đã đưa Khương Thải Nghiên đi làm gì. Đương lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, cả hai đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Đúng là Lục Trần và Khương Thải Nghiên.
Tầm mắt bọn họ dừng trên người Khương Thải Nghiên. Ừm, xiêm y sạch sẽ, ngoại trừ trên mặt nàng có hơi ửng hồng thì không nhìn ra được gì.
"Mười tám năm sau, hoan nghênh ngươi mang con trai đến báo thù." Lục Trần đi về phía đám người, còn như bị ma xui quỷ khiến nói một câu như vậy.
Con trai!
Giờ phút này, những người xung quanh đều không bình tĩnh nổi, sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng vi diệu, liếc qua liếc lại hai người bọn họ.
Ánh mắt quái dị của vô số người.
Quý Nhiên và Từ Hằng nhìn nhau, Lục Trần này đã làm cho Thánh nữ người ta....
Trong lòng u Dương Ngọc Thường đã hiện lên suy nghĩ, người này làm chuyện gì cũng không suy xét hậu quả, xem ra sau này phải cách xa hắn một chút.
"Lục Trần, ngươi nói cái quái gì vậy?" Khương Thải Nghiên gào lên, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận. Kẻ vô liêm sỉ này cố tình huỷ hoại thanh danh của nàng ngay trước mặt mọi người.
Lục Trần mỉm cười nói: "Đây không phải là ngươi dạy ta nói sao?"
"Thánh nữ, ngươi có con rồi sao." Một lão nhân Thánh cảnh nhảy ra, kinh ngạc nhìn Khương Thải Nghiên nói.
Đây là cường giả của Thánh Ma giáo.
"Khụ."
Khương Thải Nghiên nghe vậy suýt nữa là hộc máu mồm, nàng tức giận nói: "Trưởng lão, ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Không có chuyện đó đâu."
"Không có sao?"
Lão nhân Thánh cảnh thở dài, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Khương Thải Nghiên bắt gặp vẻ hối tiếc trên mặt trưởng lão nhà mình, khoé miệng nàng run rẩy, nàng nghi ngờ vị trưởng lão này chính là mật thám của giáo khác, chứ chẳng lẽ nàng thật sự mang thai đứa con của Lục Trần mới tốt.
Ánh mắt Lục Trần lại dừng trên người Đường Thiên Vũ.
Nếu không phải Khương Thải Nghiên làm thì cũng có thể đó là Đường Thiên Vũ.
Đường Thiên Vũ sắc bén bắt được ánh mắt của Lục Trần, nàng bèn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
"Ngươi cũng theo ta một chuyến đi." Lục Trần nói.
Lục Trần muốn đưa Đường Thiên Vũ đi thẩm vấn.
Quý Nhiên và Tử Hằng không giữ nổi bình tĩnh, vội vàng truyền âm nói: "Lục Trần, đừng như vậy, ngươi giữ ý chút đi."
Lục Trần quá là không kiềm chế được rồi. Hắn vừa mới buông tha Thánh nữ Thánh Ma giáo mà giờ đã muốn xuống tay với Đường Thiên Vũ của Hoàng Tuyền điện, chẳng lẽ Lục Trần muốn khai chi tán diệp khắp cái vực này.
Chúng ta có thể giải quyết vấn đề phát sinh ra trước, suy xét tới chuyện sinh con.
Mặt Đường Thiên Vũ đột nhiên đỏ bừng, nàng dùng ánh mắt vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm Lục Trần.
Thánh cảnh của Thánh Ma giáo lại tức giận nói với Lục Trần: "Đại ma vương, chẳng lẽ ngươi muốn phủi bỏ trách nhiệm với Thánh nữ sao? Cho dù phải làm phiền tới chỗ của Tô vực chủ, ngươi cũng phải cho Thánh Ma giáo một lời giải thích."
Boong boong!
Lúc này, hai tiếng chuông truyền đến từ tổ địa của gia tộc u Dương làm dịu đi bầu không khí xấu hổ nơi đây.
Từ tiếng chuông vang lên, mọi người đã hiểu ra, có thêm hai người vượt qua khảo nghiệm thứ sáu mươi của Vạn Trọng phong, u Dương gia cùng nhau chúc mừng.
Bên ngoài có vô số người hoa mắt, đại hội trao đổi năm nay của Vạn Trọng phong có nhiều yêu nghiệt sinh ra quá đi mất.
Trong những đại hội trao đổi trước đây, một người có thể đi bộ được tới ngọn núi thứ sáu mươi đã không tệ, nhưng lần này có tận bốn năm người.
Tiếng chuông vang lên, mọi người đều ra ngoài xem là hai người nào đã vượt qua khảo nghiệm. Chẳng bao lâu, họ đã tới được ngọn núi thứ sáu mươi và thấy có mấy nghìn người đang tụ tập ở đây nhìn chằm chằm vào ngọn núi thứ sáu mươi, chờ một người nào đó đi xuống.
Ngay sau đó, một người đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Người xuống núi là một nam tử tuấn tú phong độ, ngọc thụ lâm phong, là thiên tài đệ nhất của gia tộc u Dương, u Dương Cuồng.
u Dương Cuồng xuống núi, có vô số người đi qua khen ngợi hắn, mọi người vây quanh u Dương Cuồng nhưng những vì sao bay quanh.
Chẳng bao lâu, lại có một người đi xuống từ ngọn núi thứ sáu mươi.
Đây là một thiếu nữ mặc y phục màu tím. Nàng có một khuôn mặt hoàn mỹ tinh tế, ngũ quan xuất chúng khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh diễm. Những thanh niên đến từ các hoàng triều xung quanh gần như chết lặng, trong lòng thầm nói, nữ tử này thật mỹ lệ.
Nữ tử này có đôi mắt vô cùng đẹp, toả sáng giống như bảo thạch, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta đắm chìm.
Nữ tử mặc váy tím, dáng người cao gầy, khí chất vô cùng nổi bật không hề kém cạnh so với u Dương Ngọc Thường, Đường Thiên Vũ, Khương Thải Nghiên, thậm chí còn có phần vượt trội hơn.
"Nữ tử này là ai vậy? Khí chất xuất chúng như vậy mà ta chưa từng gặp qua, là người từ vực khác tới sao?"
Những người xung quanh khẽ xì xào bàn tán.
Nữ từ duyên dáng yêu kiều này dùng đôi mắt đẹp quét qua đám người, cuối cùng dừng trên người Lục Trần, mỉm cười nói: "Ta nên gọi người là thằng ị bậy, Kiếm Tam công tử, hay là đại ma vương?"
Những lời này được truyền âm đến Lục Trần nên không ai có thể nghe thấy.
Hắn không lạ gì mỹ nữ trước mặt này, công chúa của thành Vô Song trong bí Tứ Thánh, Cái Tử Lăng.
Bí cảnh Tứ Thánh sụp đổ, thân thể của hắn cũng gần như hỏng theo vì phải thừa nhận linh thể của sư phụ. Hắn không biết những người bước ra từ bí cảnh Tứ Thánh đó đã đi đâu.
Không ngờ Cái Tử Lăng cũng đến gia tộc u Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận