Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1030: Huyền Vũ đan thánh giáng lâm (2)

“Bọn trẻ đáng sợ, bọn trẻ đáng sợ!” Huyền Vũ đan thánh mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần tràn ngập tán thưởng.
Hắn đã xem viên đan dược mà Mã Tinh Huy mang về, phẩm chất rất cao, năm đó lúc hắn là Đan thánh bát phẩm tuyệt đối không luyện ra được đan dược chất lượng cao như vậy, cho nên thiên phú luyện đan của thanh niên trước mắt ở trên hắn, về sau nếu như có thể tiến lên chín tầng trời cũng sẽ tạo ra một mảng thiên địa.
Mọi người nghe thấy Huyền Vũ đan thánh khen ngợi Lục Trần, không thể bình tĩnh, đặc biệt là Mục Nguyên đứng bên cạnh Huyền Vũ đan thánh, hắn chính là người đảm bảo với người của Hoàng triều Dạ Lang, hơn nữa nếu như Lục Trần thành đồ đệ của Đan thánh, vậy chẳng phải là đưa hắn vào chỗ chết à.
Bởi vì Huyền Vũ đan thánh nhận đồ đệ, mà hắn chỉ là đồ tôn.
Vì thế, Mục Nguyên vội vàng nói: “Sư tổ, người này tuy có thiên phú luyện đan nhưng tính cách tàn nhẫn, trong mắt không coi ai ra gì, đêm qua đã ra tay giết người ở trấn nhỏ, vi phạm quy củ ngươi định ra, sư tổ thường nói nhận đồ đệ đầu tiên phải xem tính cách, tiếp theo là thiên phú, tính cách người này không được, về sau khó đảm bảo làm ra chuyện hại sư môn.”
Mục Nguyên có thể nói là dùng tâm hiểm ác nói thẳng tính cách của Lục Trần không được, bác bỏ tư cách Lục Trần tiến vào Bồ Đề sơn.
Người xung quanh nghe Mục Nguyên nói như vậy, thanh niên này có thể không vào Bồ Đề sơn được rồi, lần lượt ném cho Lục Trần một ánh mắt đồng tình.
Bọn họ không biết Lục Trần căn bản không phải đến bái sư, ngoại trừ Huyền Vũ đan thánh, Mã Tinh Huy, thì người ngoài đều cho rằng Lục Trần đến bái sư tìm chỗ dựa.
“Người trẻ tuổi, ngươi có muốn giải thích gì không?” Huyền Vũ đan thánh vốn không vì báo cáo nhỏ của Mục Nguyên mà tức giận, vẫn mỉm cười nhìn về phía Lục Trần, xem Lục Trần có gì giải thích.
“Đối với một lão phế vật bước nửa chân vào quan tài, thiên phú tu luyện không được, thiên phú luyện đan cũng không được còn hắt nước bẩn, có gì mà giải thích.” Mặt Lục Trần không biểu cảm nói: “Ta chỉ muốn nói, nếu như một con heo sống đến tuổi của hắn cũng sẽ thông minh hơn hắn.”
Lão phế vật?
Người xung quanh há to mồm, hóa đá ngay tại chỗ, lá gan của thanh niên trước mắt vượt qua chân trời, giống như ăn gan báo, Huyền Vũ đan thánh đang đứng bên cạnh cũng dám châm biếm Mục Nguyên.
Cách gọi này khiến những người họ muốn cười lại không dám cười, dùng sức nhẫn nhịn, mặt đều nghẹn đỏ lên.
Mà Mục Nguyên bị Lục Trần gọi là lão phế vật, khuôn mặt đều tái mét, tái đến đáng sợ, lời này còn nói trước mặt nhiều người như vậy, khiến hắn mất hết mặt mũi.
Đêm qua vốn đã rất mất mặt, hiện giờ sư tổ có ở đây, đối phương cũng ngang ngược càn rỡ nói hắn là lão phế vật.
“Tiểu súc sinh, ngươi…” Trong lòng Mục Nguyên rất hận, giận đến đầu tóc dựng thẳng lên, trong đồng tử tràn đầy căm hận cùng với sát ý, hận không thể vỗ một cái đánh chết Lục Trần.
Nhưng hắn dám phản bác sao?
Đối phương tu đạo còn trẻ, trong vòng năm trăm năm tu vi đã đạt đến Thánh cảnh, hơn nữa còn là một Đan thánh, xuất sắc hơn hắn nhiều, nếu như phản bác chỉ sẽ đổi lấy lời châm chọc khó nghe hơn thôi.
Huyền Vũ đan thánh nghe Lục Trần châm chọc, hàng lông mi trắng khẽ chau lại, khuôn mặt lộ ra không vui, nói thế nào thì Mục Nguyên cũng là đồ tôn của hắn, một người ngoài gọi như vậy khiến hắn không có chút mặt mũi.
Mã Tinh Huy lại thầm sốt ruột ở bên cạnh, Lục Trần tuy là một Đan thánh, nhưng hành động hiện giờ lại vô cùng cuồng vọng, mặc dù thiên phú hắn hơn người, nhưng dù nói thế nào thì vẫn là một tiểu bối, rõ ràng sẽ khiến sư tổ phản cảm.
Lục Trần chắp tay mà đứng, thái độ đường hoàng, ánh mắt đầy khinh thường, sau đó nói ra một câu chấn động trời đất.
“Huyền Vũ đan thánh, ngươi có sai!”
Lục Trần nhìn về phía Huyền Vũ đan thánh, trực tiếp quát hỏi một câu.
Xôn xao!
Một câu nói chấn động bốn phương, có thể nói là ngàn sóng hù dọa, khiến mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Lục Trần, há to miệng, sao hắn dám.
Hoàn toàn không ngờ Lục Trần lại chất vấn Huyền Vũ đan thánh, còn nói Huyền Vũ đan thánh có sai.
Sai ở đâu?
“Làm càn!”
Ánh mắt Mục Nguyên lạnh lẽo nhìn chằm Lục Trần, chớp động sát ý hừng hực, năng lượng tràn đầy trong cơ thể rục rịch khuếch tán ra ngoài, khiến không gian xung quanh chấn động, khí tức của cường giả cấp bậc Thánh Quân đỉnh phong rung chuyển hư không.
Mục Nguyên đang lo không tìm được cơ hội ra tay với Lục Trần, không ngờ người đó mở miệng ngông cuồng, tự tìm đường chết, dâng tới cửa tìm chết, vậy thì không trách hắn được rồi.
“Sư tổ đức cao vọng trọng, đâu thể mặc cho ngươi nói xấu!”
Mục Nguyên trực tiếp ra tay, hơn nữa còn dẫn động toàn lực, sương tím xung quanh rung động như đại dương mênh mông khuếch tán, pháp lực hùng hậu bốc lên, khí tức của Thánh Quân đỉnh phong bộc phát toàn diện, khiến mọi người xung quanh lùi lại nhanh chóng, không chịu đựng được uy năng đáng sợ này.
Trong sương tím bốc lên xung quanh Mục Nguyên ngưng tụ ra một thánh vật cao đến trăm trượng, người không phải người mà giống yêu ma hơn, sương tím xung quanh điên cuồng chui vào bên trong thân thể của quái vật.
Quái vật điên cuồng gào thét một tiếng, duỗi bàn tay lớn màu tím ra, phóng đại cực nhanh, mang theo lực lượng bàng trướng đến cực điểm, giết về phía Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận