Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 500: Ngươi và ta ngây người đứng dưới gốc cây (2)

Du đãng ở thành Đại Vu hai ba tháng, mãi đến mấy ngày trước gặp được Lục Trần, hắn mới có hi vọng.
Nghe Lạc Thiên kể lại, những chuyện đã trải qua cũng thật là phức tạp.
Một nhóm bốn người tiến vào trong rừng nguyên thủy, Lạc Thiên nói: "Bọn ta phát hiện một chỗ di chỉ cổ xưa, cảm nhận được thánh uy trên một pho tượng, Vương Thành đã giành được truyền thừa bên trên pho tượng."
Vu Chiến nói: "Thế lực Huyết Viêm môn tọa trấn ở đây, các ngươi hẳn là nhận được truyền thừa của Huyết Viêm môn."
"Huyết Viêm môn?" Lạc Thiên hiếu kỳ nhìn về phía Vu Chiến.
Vu Chiến kể lại với một giọng điệu bình tĩnh: "Ừm, là Huyết Viêm môn, trước đây là một thế lực của Thần Phong cổ quốc, không tính là quá mạnh, chỉ có một vị Thánh Vương, tám vị Thánh Quân tọa trấn, môn chủ Huyết Viêm môn năm đó đi theo Thần Phong Quốc chủ xuất chiến, chỉ là chiến tranh lần thứ nhất mới bắt đầu, hắn và thủ hạ tám vị Thánh Quân toàn bộ bị tiêu diệt."
"Sau này đại chiến lần thứ hai ở Thần Phong cổ quốc bùng nổ, một vị Thánh Vương đi ngang qua nơi này, thần niệm đảo qua, cao tầng Huyết Viêm môn chết hết, cuối cùng trở thành lịch sử."
Vu Chiến nói xong, thấy Lạc Thiên đang nhìn mình với vẻ mặt sững sờ.
Vu Chiến cũng sững sờ nhìn Lạc Thiên, chẳng lẽ không hiểu hắn đang nói cái gì sao.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trên cây ngơ có cái quả ngốc, dưới tàng cây ngốc là ngươi và ta.
Lạc Thiên quả thật nghe không hiểu Vu Chiến đang nói cái gì, bởi vì sau khi hắn tiến vào bí cảnh thì luôn du đãng bên ngoài, do thực lực không đủ nên cũng không có người của tộc Ma Bất Tử và Vu Thể giới tới tìm hắn, còn tưởng rằng trong này chỉ là một bí cảnh rất nguy hiểm, cũng không biết thật ra đó là một cổ quốc.
Cho nên cái gọi là Thần Phong cổ quốc, khai chiến, bị đoàn diệt các loại trong miệng Vu Chiến, hắn càng nghe mơ mơ màng màng, không hiểu ra sao.
Mà mặt khác, người thanh niên mặt mày đen như than này là ai, giọng điệu thật lỗ mãng.
Cho dù nơi này là thế lực Huyết Viêm môn, có một vị Thánh Vương và đội hình tám vị Thánh Quân tọa trấn còn chưa đủ mạnh sao, đặt ở một vực bất kỳ trong mười vực cũng thuộc vào loại cấp cao nhất.
Nhưng người này lại còn nói không tính là quá mạnh.
Lạc Thiên nhìn Vu Chiến, nói: "Ngươi là ai, đến từ nơi nào trong mười vực thế?"
"Mười vực?" Vu Chiến sờ đầu, sau đó nói: "Ta đến từ Vu Thể giới Phạm Tịnh thiên, nhưng Phạm Tịnh thiên cũng không phải là trung tâm, bởi vì thành viên tộc ta phân bố khắp chư thiên, cường đại đến mức ngươi không thể tưởng tượng được đâu."
"Vu Thể giới Phạm Tịnh thiên, chưa nghe nói qua." Lạc Thiên lắc đầu.
"Phụt."
Vu Chiến phun ra một búng máu.
Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao người trước mặt này lại bối rối không hiểu mình vừa nói gì, hóa ra là ếch ngồi đáy giếng, không biết lịch sử ở đây.
Khi nghĩ rằng vừa rồi mình đàn gảy tai trâu, Vu Chiến cảm thấy buồn bực không thôi.
"Có người tới." Lúc này, Lục Trần nói một câu.
Quả nhiên không lâu sau, có hai nam tử đi ra từ trong rừng rậm, vừa đi vừa thảo luận.
"Mạng Lạc Thiên cũng lớn thật, không biết đã trốn đi đâu rồi."
"Tu vi bị phế, phỏng chừng hắn đã trở thành đồ ăn trong miệng yêu thú, dù sao trong này cũng không thiếu yêu thú Vương cảnh."
"Đúng vậy, một tên phế nhân làm sao có thể tồn tại trong bí cảnh chứ."
Nhưng rất nhanh cuộc nói chuyện giữa hai người ngừng lại, nhìn chằm chằm phía trước như gặp quỷ, bởi vì Lạc Thiên mà bọn họ vốn cho rằng đã chết lại xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn có ba người mà bọn họ không nhận ra đi theo bên cạnh.
"Lạc Thiên, ngươi vậy mà lại không chết." Một lúc sau, bọn họ lấy lại tinh thần, giọng điệu mang theo từng tia không thể tin nổi.
"A, không đúng, đan điền của ngươi đã khôi phục?" Một người khác lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Phải biết rằng chữa trị đan điền cần đan dược thánh phẩm, một phế nhân như Lạc Thiên cực kỳ khó mà sống sót trong đó, nhưng những đan dược khôi phục đan điền đến từ đâu.
"Sống sót càng tốt, Vương Thành thánh tử muốn chúng ta trông thấy ngươi liền diệt khẩu, để tránh ngươi sống sót ra ngoài tiết lộ tin tức. Ngươi đã sống sót, chúng ta sẽ đích thân giết chết ngươi." Một người rút ra trường đao, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, ngữ khí lạnh như băng nói.
Từ lâu, bọn họ đã tu luyện được một môn công pháp cường đại, chính là Vương Thành thánh tử ban cho bọn họ, trải qua mấy tháng tu luyện, thực lực của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, bọn họ cảm thấy ngay cả khi Lạc Thiên không bị phế, Lạc Thiên cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Lạc Thiên nhìn chằm chằm vào hai người, gia tộc của hai người đều phụ thuộc vào hoàng cung, nhưng bây giờ lại phản bội hắn, trong mắt cũng tràn đầy lãnh ý.
"Chịu chết đi."
Một người rút ra trường đao, luồng uy áp bạo phát, chỉ thấy phía trên trường đao vậy mà lại bao trùm một tầng huyết sắc, giống như máu tươi, nhưng nhạt hơn máu tươi một chút, càng làm tăng uy lực của trường đao.
"Ha ha, ta sẽ đối phó với bọn họ." Vu Chiến tiến lên một bước, tràn đầy huyết khí, giống như mãnh thú nhìn chằm chằm hai người bọn họ, huyết khí toàn thân lay động, hình thành một cảm giác áp bách tràn ngập, ép về phía hai người họ.
"Ăn một đao đi."
Người đối diện nổi giận gầm lên, trường đao đỏ tươi, tản mát ra một luồng hàn khí khủng bố, bổ về phía Vu Chiến.
Trong mắt Vu Chiến hiện lên vẻ khinh thường, song quyền như rồng, trực tiếp vung quyền va chạm vào trường đao của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận