Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 340: Kiếm ý hộ thể xoay quanh (2)

Lục Trần lúc này phảng phất hóa thân của Thái Dương, mà xung quanh hắn được vây bởi kiếm ý, thật giống như hành tinh của Thái Dương hệ,bị lực hút dẫn dắt vây quanh, không ngừng xoay tròn.
A a a!
Trong chốc lát, truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết.
Bốn người vừa mới xuất thủ, bàn tay bọn họ bị kiếm ý hộ thể vây quanh Lục Trần lướt qua, trong nháy mắt liền biến mất.
Máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, kiếm ý hộ thể vây quanh Lục Trần tăng thêm diện tích lớn, xuyên qua thân thể mấy người.
Thân thể bọn họ bị kiếm ý mạnh mẽ cắt chém, chia năm xẻ bảy, sau đó nổ tung tạo thành một màn sương máu.
Trước khi chết, con mắt bọn họ trừng lớn, dường như không ngờ tới bản thân lại chết dễ dàng như vậy.
“Kiếm ý, ngươi là kiếm tu, tu luyện ra kiếm ý…” một người còn lại nhìn thấy mấy chục kiếm ý vây quanh thân thể Lục Trần, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng xông thẳng thiên linh cái, cả người như là rơi xuống hầm băng, thất thần, sợ hãi nói.
Võ giả duy nhất còn sống sót tràn ngập chấn động trong lòng.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới người muốn giết lại là kiếm tu.
Lục Trần nhếch miệng, mấy người kia thật là muốn tìm cái chết, hắn không cần đích thân động thủ, chỉ cần hiển hóa kiếm ý xoay tròn vòng quanh thân thể là có thể chém giết toàn bộ người đến gần hay gây bất lợi cho hắn.
“Không thể lãng phí!” Lục Trần đi qua, đưa tay cầm lấy thịt thỏ đã nướng đen, sau đó bắt đầu ăn.
Lục Trần ngồi bên cạnh gặm thịt thỏ nướng, ăn rất ngon miệng.
Dường như việc giết bốn người lúc trước không ảnh hưởng chút nào đến khẩu vị ăn uống của hắn.
Võ giả duy nhất còn sống vô cùng sợ hãi, miệng lưỡi run rẩy, nội tâm lo sợ bất an, lúc trước khi tới, hắn còn cảm thấy năm Nguyên Thần cảnh bọn họ bắt nạt một Siêu Phàm cảnh rất đơn giản nhưng hiện giờ mới hiểu được đó là đi tìm chết. Muốn giết một kiếm tu, hơn nữa còn là kiếm tu ngưng luyện kiếm ý thì hoàn toàn không có khả năng.
Lục Trần một bên ăn thịt thỏ, một bên thờ ơ nói: "Cổ gia giỏi đấy, ngay cả đồ của ta cũng dám chiếm đoạt, không biết có nuốt nổi hay không, chúng ta chờ xem."
Lục Trần nói xong nhìn người này một cái.
Thấy người này phát run, Lục Trần mỉm cười nói: "Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi, bình thường khi ta giết người đều thích để lại một người sống quay về báo tin, ngươi đi đi."
Võ giả này nghe Lục Trần nói như vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người lên Hắc Phong mã.
"Nhớ bảo Cổ gia để đồ y nguyên ở hoàng thành, ta sẽ tự mình đi lấy, nếu như thiếu thì Cổ gia không cần tồn tại nữa.”
Trước khi đối phương đi, Lục Trần bổ sung một câu.
Võ giả này nào dám dừng lại, Hắc Phong mã hóa thành một cái bóng đen biến mất tại chỗ.
"Một gia tộc Nhân Hoàng nho nhỏ lấy đâu ra gan lớn như vậy, cũng không nghĩ xem mình mấy cân mấy lượng, ngay cả đồ của ta cũng dám động vào." Lục Trần lẩm bẩm một câu sau đó đứng dậy, trèo lên Hắc Phong mã đi về phía chính xác.
Võ giả được thả trở về ra roi thúc ngựa quay về Cổ gia bẩm báo mọi chuyện.
Điều này khiến cao tầng của Cổ gia chấn động, một Siêu Phàm cảnh lại dễ dàng giết ngược bốn Nguyên Thần cảnh.
"Một người tu luyện kiếm tu luyện ra kiếm ý sao?" Ánh mắt cao tầng của Cổ gia lóe lên, mang theo một vẻ kiêng kỵ.
Kiếm tu trong thiên hạ tập trung hết về Kiếm Đế cung, hèn chi lần trước bọn họ tìm hiểu lại không tìm được bất kỳ tin tức nào về đối phương.
Hoá ra vì đối phương đến từ Thanh vực.
Bọn họ không dám khinh thường mức độ nghiêm trọng của chuyện này bởi vì đối với bọn họ Kiếm Đế cung quá to lớn, thuộc về thế lực đứng đầu ở Thanh vực, tìm bừa một Kiếm Hoàng cũng có thể dễ dàng tiêu diệt Cổ gia hay thậm chí là cả Hoàng triều Bắc Chu.
Chỉ là không biết sau lưng thanh niên này có Kiếm Hoàng hay không.
Đợi liên tiếp nửa tháng, bọn họ vẫn bình an vô sự.
Trên dưới Cổ gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì theo bọn họ thấy, nếu sau lưng thanh niên kia thật sự có tồn tại cấp bậc Kiếm Hoàng thì đã hàng lâm tiêu diệt Cổ gia từ lâu rồi, hiện giờ xem ra hắn không có gì.
Nhưng bọn họ cũng không sơ suất như trước. Bọn họ để Hoàng chủ Bắc Chu ban bố thánh chỉ, vẽ khuôn mặt thanh niên rồi truy nã toàn thành, một khi phát hiện lập tức giết không tha.
Quan trọng nhất là giết người diệt khẩu.
Bởi vì bọn họ thấy thanh niên kia chó cùng rứt giậu, lan truyền tin tức ra ngoài, bị Hổ tộc Yêu vực biết được cũng sẽ khiến bọn họ vô cùng phiền toái, thậm chí là diệt tộc.
Nửa tháng sau, Lục Trần đi tới hoàng thành Bắc Chu.
Hoàng thành Bắc Chu là đô thành của Hoàng triều Bắc Chu, cực kỳ phồn vinh, tường cổ nguy nga vô cùng sặc sỡ, lưu lại dấu vết của năm tháng.
Hoàng thành vô cùng rộng lớn, ngàn vạn cấp bậc nhân khẩu đều đang cư trú ở đây.
Ở trung tâm hoàng thành, khu vực phồn hoa nhất, được xây dựng cung điện vô cùng nguy nga, khí thế hoành tráng, nơi này chính là hoàng cung Bắc Chu, nơi ở của Hoàng tộc, Hoàng chủ cao cao tại thượng, thống trị bốn phương sống ở bên trong.
Xung quanh hoàng cung Bắc Chu là một số người Hoàng Gia tộc đang ở, ví dụ như thế gia Cổ gia sản xuất rượu. Ở bên ngoài còn có một số vương cảnh gia tộc và thế lực ngầm.
Đương nhiên cũng có các thế lực đứng đầu những hoàng thành khác đến hoàng thành Bắc Chu phát triển.
Ngoài cổng thành cao lớn có binh lính mặc áo giáp vị nhẹ nhàng toát ra vẻ chết chóc, trong tay mỗi người đều cầm một bức họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận