Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1456: Lấy được hoang thú nghịch lân (2)

Lục Trần có phần nghi ngờ, nếu đối phương vào trong đó trước hắn, như vậy đi ngang qua vị trí của nghịch lân, vì sao không mang nghịch lân đi.
Nghịch lân nở rộ ánh sáng cực kỳ xa xôi, đối phương không thể nào cảm giác được, nhưng đối phương không lấy nghịch lân đi, như vậy Lục Trần rất nghi ngờ.
Tu La Viêm đang tu luyện cảm nhận được một luồng thần niệm quét nhìn hắn, lúc này từ trong tu luyện mở mắt, nhìn về phía Lục Trần.
“Ngươi cũng lĩnh ngộ lực lượng Hoang sao?” Tu La Viêm nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt lóe ra tia sáng yêu dị.
Lục Trần bị thanh niên mặc áo đen nhìn chằm chằm, dường như nhìn thấy một cảnh tượng thây chất thành biển máu, sát ý vô tận bao phủ thân thể của hắn, trong luồng sát ý này xen lẫn lực lượng Hoang, trong lòng Lục Trần dâng lên cảm giác sởn hết gai ốc, lập tức vận chuyển sức mạnh kiếm ý bảo vệ thân thể, cảm giác loại sát ý này đi vào bên trong cơ thể mới biến mất không ít.
“Sát ý quá khủng khiếp!” Trong lòng Lục Trần có chút hoảng sợ.
Sát ý trên người thanh niên mặc áo đen nồng đậm, nhồi đầy xung quanh hư không, ánh mắt sát ý mang theo cảm giác vô cùng áp bách nhìn về phía hắn.
Dĩ nhiên, điều này cũng không phải nói thanh niên mặc áo đen muốn giết Lục Trần, sát ý này không phải sát ý kia.
Bởi vì hai bên đến từ giới khác nhau, không kết thù, thanh niên mặc áo đen không thể nào vừa gặp mặt đã muốn giết hắn.
Dường như sát ý vờn quanh thanh niên mặc áo đen giống như bẩm sinh, hoặc là đi theo con đường chứng đạo để giết mới có thể phát ra sát ý đáng sợ như thế, thanh niên mặc áo đen còn là một Hoàng Tôn, sát ý đầy trời, trải khắp đất trời, cho Lục Trần cảm giác bị áp bách nồng đậm.
“Tu La Viêm, đến từ Tu La giới.” Khi Lục Trần im lặng, thanh niên mặc áo đen thờ ơ lên tiếng: “Ngươi cũng lĩnh ngộ lực lượng Hoang, chứng minh thiên phú của ngươi không tệ.”
“Lục Trần đến từ Sơn Hải giới.” Lục Trần đáp lại một câu, ngay sau đó tò mò hỏi: “Thời lão tiền bối nói người nào nhận được nghịch lân sẽ thưởng một bản nguyên thế giới, vì sao ngươi…”
Lục Trần chưa nói ra câu nói kế tiếp nhưng tin tưởng đối phương hiểu ý tứ của hắn.
Ánh mắt Tu La Viêm mang theo vẻ kiêu ngạo, ngạo nghễ nói: “Cũng chỉ là bản nguyên thế giới của người chết trước mà thôi, người Tu La giới ta không cần.”
Mục đích duy nhất Tu La Viêm tới Thời Quang giới đúng là giành được quy tắc Hoang, hôm nay đã được như nguyện, không cần bản nguyên thế giới, với thiên phú của hắn sớm muộn sẽ bước vào Tu La đế, thậm chí bước vào Tu La Thần cảnh trong truyền thuyết.
Lục Trần thấy kiêu ngạo trong mắt người sau, thầm nghĩ một người dễ kéo, chẳng qua cũng hiểu được người bước vào Thời Quang giới đều là siêu phàm, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.
Trong mắt Tu La Viêm lóe ra dục vọng chiến đấu, trong miệng thốt ra một câu nói: “Ta dùng sát đạo dung hợp lực lượng Hoang, còn chưa thử kết hợp ra sức mạnh, không bằng ngươi chiến với ta một trận, thử nghiệm một chút uy lực.”
“Không, không, không!” Lục Trần lắc đầu, lỗ chân lông toàn thân cũng lộ ra hai chữ từ chối.
Bởi vì hắn và Tu La Viêm chiến đấu rất không công bằng, hắn mới là Chí Tôn cảnh, mà người này là Hoàng Tôn trong Thiên Tôn, đánh cái rắm.
“Yên tâm, thực lực của ta sẽ áp chế được người giống như ngươi!” Tu La Viêm vừa nói, đã rút đao phía sau lưng xuống, đó là một thanh đao đen nhánh phát sáng, thân đao lạnh như băng, một luồng đao ý lớn mạnh vờn quanh, truyền ra âm thanh ong ong ong.
Tu La Viêm vung đao, động tác không biến hoá nhiều, bổ về phía Lục Trần, thoạt nhìn một đao bình thường, nhưng mà tràn ngập khí tức cực kỳ lớn mạnh, một đường đao mang cuồn cuộn nổi lên sát thế ngập trời, dung hợp lực lượng Hoang, khiến trong khí tức sát thế mang theo lực ăn mòn, không gian cũng bị ăn mòn phát ra âm thanh.
Tu La Viêm đi sát đạo, tùy ý vung đao uy lực tuyệt cường, đạt đến ý cảnh từ đơn giản đến phức tạp.
Lục Trần: ”@#@*&.”
Giờ phút này, trong lòng Lục Trần có một loại xúc động chửi thề, người này có bệnh sao, không một lời nói đã ra tay, chắc chắn là một kẻ điên chiến đấu.
Lục Trần cảm nhận được khí tức hết sức sắc nhọn ở trên đao mang, trong lòng điên cuồng nhảy dựng lên, khi còn chưa đến gần, hắn đã bị sát thế do đao mang phát ra bao phủ, một luồng cảm giác đau nhói truyền khắp toàn thân, đó là sát ý đâm vào da thịt của hắn.
Hắn bị một đường đao mang này khóa chặt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ, nhưng cũng không mãnh liệt, đúng như lời người sau, hắn áp chế được cảnh giới.
Đôi mắt Lục Trần trở nên sắc bén, thân thể chậm rãi lơ lửng trên không trung, một thanh kiếm chân thật xuất hiện ở trước mắt, phun ra nuốt vào hàn mang sắc bén, ý niệm vừa động, cũng dung hợp sức mạnh của quy tắc Hoang, khí tức của kiếm ý lập tức thay đổi, trong phong mang xen lẫn một chút sức mạnh thời gian.
Lục Trần vươn bàn tay ra, vỗ chuôi kiếm, kiếm xoay tròn, va chạm với đao mang ở giữa không trung.
Ầm!
Ngưng thực kiếm và đao mang va chạm nhau, một tiếng ầm, nổ vang hư không.
Trong không gian Vô Danh, lão già thoải mái nhàn nhã nhắm mắt giả vờ ngủ say, nhưng mà nhất cử nhất động của mấy chục người tiến vào đều nằm dưới sự quan sát của hắn, đột nhiên, khẽ cau mày, bởi vì lão già thấy hai người chiến đấu.
Trước đó hắn không nói có thể xảy ra cuộc chiến sinh tử, nếu như xảy ra chiến đấu, chính là khiêu chiến quyền uy của hắn, hắn không chút do dự ném người xuống.
“Thì ra là áp chế tu vi, thuộc cạnh tranh công bằng, không tính là chiến đấu thù hận sinh tử, nhìn hai ngươi cũng lĩnh ngộ quy tắc Hoang, cũng bỏ đi!” Lão già tự nhủ.
Hai người đánh nhau này đều lĩnh ngộ quy tắc Hoang, là loại đỉnh cao nhất trong đám người đi vào, cho nên mở một mắt nhắm một mắt.
Sau khi lửa giận trong lòng lão già tiêu tán, ngược lại say sưa nhìn hai người đánh đấu.
Nội bộ hoang thú.
Trong gió lốc ẩn chứa quy tắc Hoang, hai người đang đứng.
Tu La Viêm nhìn chằm chằm Lục Trần, hắn mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi ngươi sử dụng sức mạnh gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận