Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1201: Số Một phiêu rồi

Một cánh tay của Lục Trần phát lực, vững như đá.
Tốn bảy tám phút thì thành công kéo cá lên bờ.
Con cá này không lớn, dài khoảng ba đến bốn mét, so với con cá dài ba bốn mươi mét câu được lần trước thì đây chính là cá con.
Con cá này rơi trên bờ, nhảy nhót tưng bừng, Lục Trần tiến lên đè lại, thu vào trong nhẫn không gian.
Lục Trần lại quấn mồi câu, ném vào trong biển lửa.
Hắn cũng không nhàn rỗi, mổ ngực mổ bụng cá câu được, rửa sạch sẽ rồi gác ở trên kệ nướng.
Vừa nướng cá vừa câu cá, cũng không có ai.
Cá dần dần được nướng chín, mùi thơm bay bổng hơn mười dặm, một vài người đang câu cá cũng ngửi thấy mùi.
Mùi hương này vô cùng mê người, khiến rất nhiều người âm thầm nuốt nước miếng.
Trong lòng thầm mắng, tiểu tử thất đức nào nướng cá ở đây vậy.
Bọn họ muốn đi xem ai thất đức như vậy, nhưng mà cũng không muốn rời đi, suy cho cùng câu cá phải kiên nhẫn, khổ sở đợi chờ mấy tháng hoặc là mấy năm, thường thường là trong nháy mắt như vậy.
Lỡ đâu khi nhân cơ hội đi xem tên nhóc nào đang nướng cá lại có cá mắc câu thì làm sao bây giờ.
Cho nên, bọn họ cố kìm nén lại.
“Định mệnh!”
Thịt cá vừa vào miệng, Lục Trần lập tức kinh hãi.
Đầu tiên thịt cá rất non, mùi vị đầy đủ, không dai, điều càng khiến người ta vui mừng là trong thịt cá ẩn chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần, sau khi ăn, công pháp tự động vận chuyển, điên cuồng luyện hóa năng lượng hỏa diễm này.
Thịt cá rất ngon, Lục Trần điên cuồng ăn như hổ đói.
Vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cần câu, đáng tiếc không có cá mắc câu.
Mặc dù hỏa ngư có thể rất dài, hơn mười trượng, vài chục trượng, thậm chí Ngư Vương trăm trượng cũng có, có điều thân thể khổng lồ nhưng lại hơi nhát gan, một khi có động tĩnh nhỏ, đều núp ở dưới biển lửa hàng trăm mét không ra.
Lục Trần câu được một con cá đã quấy nhiễu động tĩnh xung quanh.
Thế nên con đường đánh ổ không thể thực hiện được, hoặc là phải đánh một ổ mới.
Lần này Lục Trần khổ sở chờ đợi nửa tháng, vẫn không có cá mắc câu, khiến cho hắn rất cạn lời, hỏa ngư nhát gan quá đi, không ra bài theo lẽ thường.
Sau một tháng, trong lòng Lục Trần không khỏi có phần phiền não.
Liên tục câu cá một tháng, vẫn không nhúc nhích, rất thử thách kiên nhẫn.
Hai tháng, Lục Trần không nhịn được, đứng lên đi lại một chút.
Sau năm tháng, Lục Trần cảm giác tâm tính phát nổ.
Sau mười tháng, mài hết sự kiên nhẫn của Lục Trần, trong lúc đổi bốn năm chỗ câu mới câu được một con cá tầm trung.
Sau một năm, bỗng nhiên lòng Lục Trần trở nên bình tĩnh rất nhiều, lười biếng dựa vào một khối đá ngầm, mặc kệ có câu được hay không, câu cá hệ Phật.
Lục Trần phát hiện, câu cá thật sự có thể rèn luyện tâm cảnh, tâm thái của hắn bây giờ trở nên bình tĩnh rất nhiều.
Vù vù vù!
Thủy tinh truyền tin trên người Lục Trần lại chấn động, Thiên Yêu trong bóng tối lại liên lạc hắn, còn muốn xin trò chuyện.
Trong nháy mắt, thời gian một năm trôi qua, Thiên Yêu ẩn núp ở Ngũ Hành tông lại tới hỏi thăm tiến độ nhiệm vụ của Lục Trần.
“Số Một, đắc thủ chưa?” Sau khi Lục Trần kết nối, bên kia truyền đến tiếng hỏi không kịp chờ đợi.
“Vẫn chưa!” Lục Trần trả lời một câu.
“Vẫn chưa á, ngươi làm ăn cái kiểu gì thế, muốn ngươi có ích lợi gì?” Ở ngoại giới, Thiên Yêu nghe thấy câu trả lời thất vọng, tâm tính nổ tung tại chỗ.
Bọn họ lại đợi một năm mà Số Một còn chưa đắc thủ, điều này khiến bọn họ trở nên vô cùng nóng nảy, có một loại xúc động muốn vọt vào biển lửa giết chết Số Một.
Chỉ là bọn họ không dám, bởi vì cửa động có Hỏa Diễm thần thụ coi chừng, mặc dù phần lớn thời gian Hỏa Diễm thần thụ đều đang ngủ say, nhưng rễ cây của hắn rất dài, có thể cảm giác được động tĩnh bên trong biển lửa, một khi xảy ra đánh nhau, dư âm đụng phải một rễ cây thật nhỏ thôi cũng khiến Hỏa Diễm thần thụ giật mình tỉnh lại.
“Các ngươi đừng nóng vội, đợi ta thêm hai năm nữa.” Lục Trần lười biếng trả lời.
“Thôi cút mẹ đi!” Thiên Yêu hung hăng mắng.
Khóe miệng Lục Trần co giật, xem ra tâm tính Thiên Yêu không ổn tí nào, nên để nhóm Thiên Yêu tới biển lửa câu cá, rèn luyện tâm tình.
“Đừng nóng giận, đều đã nói với các ngươi rồi, ta tạm thời không có cơ hội xuống tay, quá nhiều người, ta bại lộ thì làm sao đây?” Lục Trần cố gắng trấn an Thiên Yêu bên kia thủy tinh truyền tin.
“Cho ngươi thêm hai năm, nếu như trong thời gian hai năm, ngươi vẫn chưa xử lý được đệ tử của Kiếm Đế cung, ta sẽ vọt vào biển lửa giết ngươi trước.” Ở đầu kia của thủy tinh truyền tin, Thiên Yêu phát ra tiếng gào thét.
Lục Trần cách thủy tinh truyền tin xa lỗ tai một chút, sợ bị âm thanh gầm thét làm điếc lỗ tai, đột nhiên, cánh tay Lục Trần trầm xuống, chỉ thấy dây câu thẳng tắp, phát ra âm thanh xùy xùy.
“Đừng nói, cá cắn câu rồi.” Lục Trần vội vã nói xong, liền dập máy thủy tinh truyền tin.
Sức mạnh này rất nặng, chắc chắn là con các lớn.
Ở ngoại giới, hai Thiên Yêu nhìn thủy tinh truyền tin xám xịt trước mắt, lại ngẩn người.
Bọn họ còn chưa nói hết lời với Lục Trần thì thủy tinh truyền tin đã bị cúp.
“Mẹ nó, khinh người quá đáng!” Sau ba giây, Thiên Yêu trợn trừng mắt siết chặt thủy tinh truyền tin, khiến thủy tinh truyền tin vỡ chia năm xẻ bảy.
“Số Một vừa rồi nói gì, hình như ta mơ hồ nghe thấy hắn nói có cá cắn câu, chẳng lẽ cái thằng chó này căn bản không để mệnh lệnh của chúng ta ở trong lòng, chạy đến biển lửa câu cá.” Một Thiên Yêu khác cũng tức giận, cảm giác bốc khói trên đỉnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận