Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1785: Một lão hồ ly và một tiểu hồ ly (2)

Rất nhanh, Lục Trần lắc đầu, cảm thấy không có khả năng, bởi vì trong ba mươi sáu giới chủ của Nguyên giới, không có nhân vật Tu La thần này, nhưng uy áp này vô cùng mãnh liệt, ngay cả là một pho tượng, cũng có uy áp có thể so với cấp Võ Thần, cho nên Lục Trần cảm thấy, Tu La thần có lẽ là cấp Đạo Tổ.
Theo thời gian trôi qua, bên trong Hoàng cung, mấy trăm bóng người đi, trên người mỗi người, đều tản ra đạo uy cực kỳ cường đại, không gian này, lập tức bị bao phủ bởi uy áp mãnh liệt, trở nên cực kỳ áp lực.
Tu La Viêm đứng phía trước, mặc hoàng bào, vẻ mặt uy nghiêm, khí chất xuất chúng, dẫn mọi người bay về phía tượng Tu La thần.
Những người đứng sau đều là những nhân vật quyền cao chức trọng trong Tu La giới, chẳng hạn như An Vương và An Tường Vi trong đám người, cũng như phủ chủ cùng với hậu bối trực hệ của tám Vương phụ khác.
Một hàng mấy trăm người, mang vẻ mặt thành kính, đi tới trước tượng Tu La thần, chậm rãi quỳ xuống: “Tham kiến Tu La thần vĩ đại.”
Tuy Tu La Thần đã không còn ở Tu La giới, đi thế giới khác trải nghiệm, nhưng bọn họ biết, vị Tiên Tổ vĩ đại này, vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của Tu La giới.
Lúc này, Hoàng thất và người của chín Đại Vương phủ đều quỳ xuống trước tượng Tu La thần, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Quỳ lay xong, một đám người đứng dậy, lão quái vật Hoàng thất đã giao dịch với Lục Trần tiến lên một bước, cung kính nói với pho tượng: “Khởi bẩm Tiên Tổ, Tân Hoàng biến mất hơn mười vạn năm, sau khi bọn ta cùng ra quyết định, để hậu bối Tu La Viêm nhậm chức Tân Hoàng, mong được chấp thuận.”
Nói với pho tượng, có thể giao tiếp với Tu La thần, Tu La Viêm muốn làm Tân Hoàng, phải được sự chấp thuận của Tu La thần.
Lão quái vật vừa dứt lời, trời đất đột nhiên tối sầm lại, trên trời cao, huyết vân cuồn cuộn, một khí tức cổ xưa mênh mông tràn ngập khắp trời đất, cho người ta một cảm giác cực kỳ uy nghiêm.
Một tia sáng huyết sắc rực rỡ từ trên trời bắn xuống, không gian trước bức tượng nứt ra, xuất hiện một cánh cửa hư không.
“Vượt qua khảo nghiệm, thì có thể trở thành Tân Hoàng.” Một giọng nói cực kỳ hao hùng vang vọng khắp trời đất, chỉ thấy cơ thể pho tượng khổng lồ bao phủ một tầng ánh sáng huyết sắc, con ngươi bằng đá sáng lên, đôi mắt sống động thần vận, quan sát tất cả người trong tộc có mặt.
Mọi người nhìn thấy Tu La thần hiển thánh đáp lại, lại làm lễ cúi lạy, bao gồm hơn mười vạn người tộc Tu La trên quảng trường, tất cả đều quỳ xuống, bái kiến vị Tiên Tổ vĩ đại vô thượng này.
“Tham kiếm Tiên Tổ.”
“Khấu kiến Tiên Tổ.”
Những tiếng hò hét cuồng nhiệt nối tiếp nhau vang lên, tiếng người ồn ào, vang tận mây xanh.
“Tu La Viêm, ngươi đã chuẩn bị khiêu chiến xong chưa?” Lão quái vật Hoàng thất quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Tu La Viêm.
Sắc mặt Tu La Viêm nghiêm túc gật đầu, sau đó bước lên một bước, bước vào cánh cửa hư không kia, rồi cứ vậy biến mất.
Mọi người xung quanh đều ở tại chỗ chờ đợi, chỉ khi vượt qua khảo nghệm do Tu La thần đặt ra, Tu La Viêm mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Hoàng vị.
Ngồi ở ghế khách quý, Lục Trần nhìn cánh cửa hư không ở phía xa, có thể cảm nhận được bên trong có nguy cơ to lớn, tò mò hỏi: “Khảo nghiệm của Tu La thần là gì?”
Bên cạnh Lục Trần là ba người Bàn Nhạc, Bàn Phong và Bàn Giang.
Bàn Nhạc nói: “Thời xa xưa, Tu La giới yếu ớt, có cổ thú hùng mạnh xâm lấn, Tu La thần ra tay trấn áp rất nhiều cổ thú, nhốt trong cửa Trấn Phong, sau khi Tu La thần rời đi đã đặt ra một khảo nghiệm, Tân Hoàng phải đánh chết một cổ thú, mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Hoàng vị.”
“Cổ thú.” Ánh mắt Lục Trần lấp lóe, trong lòng đoán, cổ thú hẳn là tương tự với yêu thú.
Lục Trần tiếp tục hỏi: “Với tu vi của Tu La Viêm, trấn áp yêu thú cùng cấp còn không phải chuyện dễ dàng sao.”
“Ngươi nhầm rồi.” Bàn Nhạc lắc đầu nói: “Nghe nói cổ thú yếu nhất trong cửa Trấn Phong đều là cấp Tạo Giới cảnh, Tu La Viêm có thể vượt qua khảo nghiệm hay không, vẫn chưa biết được.”
Lục Trần trợn to hai mắt, khóe miệng giật giật: “Khảo hạch Tu La thần để lại là Tạo Giới cảnh, vậy chẳng phải Tu La Viêm chết chắc rồi sao.”
Vừa rồi Lục Trần còn tưởng rằng, khảo nghiệm Tu La thần đặt ra có lẽ là cho Tu La Viêm đối phó cổ thú cùng cảnh giới, ai ngờ lại là Tạo Giới cảnh.
Lục Trần cảm thấy với chiến lực của Tu La Viêm, đối phó cổ thú cùng cấp, còn có sức đánh một trận, nhưng đối phó Tạo Giới cảnh, đây chẳng phải rõ ràng là chịu chết sao.
Bàn Nhạc nói: “Những cổ thú này nguồn gốc xa xưa, bị Tu La thần trấp áp không biết bao nhiêu vạn năm, dù ngủ say để tiết kiệm lực lượng tiêu hao, nhưng bây giờ hẳn là rất suy yếu, có lẽ nhiều nhất cũng không khác cấp cự đầu là bao, nếu không, sao Hoàng tộc đồng ý để Tu La Viêm mới Thánh Đế đỉnh phong tiền vào cửa Trấn Phong.”
Lục Trần tỉnh ngộ, thì ra là thế.
Không chỉ có bọn họ đang thảo luận, xung quanh vô số người tộc Tu La cũng đang xì xào bàn tán, tuy cổ thú Tạo Giới cảnh đã suy yếu, giảm xuống cấp cự đầu, nhưng căn cơ vẫn còn, cho dù cấp cự đầu của Hoàng thất đối đầu với cổ thú, cũng rất có thể ăn hành, cho nên, với việc Tu La Viêm có thể không chiến thắng cổ thú, bọn họ vẫn mang vẻ lo lắng.
Ầm ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận