Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 644: Hái hoa tặc

Tại sao chủ nhân của căn phòng này lại thiếu đánh đến vậy, vừa nói, vừa giơ bàn tay trắng nõn lên, một ngọn lửa quẹt vào tay hắn, một ngọn lựa ngưng tụ trong bàn tay, càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, cuối cùng biến thành một chiếc roi lửa.
Chiếc roi lửa uốn lượn như một con rắn rực lửa, dưới cú vung của nữ tử, phát ra âm thanh giòn giã, sau đó roi nhanh chóng đánh về phía cơ thể Lục Trần.
“Ồ, linh hỏa.”
Đôi mắt của Lục Trần lóe lên, khi đối phương sử dụng năng lực của ngọn lửa, hắn cảm nhận được một nhiệt độ cao đến đáng sợ, đây không phải là ngọn lửa bình thường, chắc chắn là thuộc cấp độ linh hỏa.
Lục Trần chỉ thấy một ngọn lửa màu đen lượn lờ, lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao phủ lòng bàn tay của mình, sau đó vươn lòng bàn tay ra, trực tiếp chộp về phía cây roi.
Sau đó, cầm chắc trong tay.
Khuôn mặt của nữ tử ngay lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, ngọn lửa của nàng nào phải là ngọn lửa bình thường, mà là linh hỏa do sư phụ tìm kiếm cho nàng, cho dù là Vương cảnh bình thường cũng không dám bắt lấy linh hỏa bằng tay không, đây là tiết tấu chơi với lửa có ngày chết cháy.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt của nữ tử thay đổi rất lớn, bởi vì đồi phương không chỉ không có chuyện gì, ngược lại nàng còn cảm thấy linh hỏa bản nguyên đang giảm đi với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra rằng lòng bàn tay của chủ nhân căn phòng này được bao bọc trong một ngọn lửa đen như mực, không thể cảm nhận được một chút nhiệt độ nào từ ngọn lửa này, nhưng nó đang điên cuồng nuốt chửng linh hỏa bản nguyên của nàng.
nữ tử hoảng hốt, nhanh chóng giải tán ngọn lửa.
Trong lúc bất chợt, trong lòng nàng phát run, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm tràn ngập trong lòng nàng.
Ngay sau đó, chỉ cảm thấy phía trên eo thon của mình có thêm một bàn tay to ấm áp, đồng thời âm thanh mang vẻ lười biếng lại vừa thiếu đánh truyền đến tai nàng: “Chậc chậc, nữ sắc lang, dáng người của ngươi không tệ, cộng thêm không mặt cũng tạm được này, hẳn là có nhiều người theo đuổi, tại sao lại phải tham lam thân thể của ta chứ?”
“Ở Huyền vực còn có người không biết xấu hổ như vậy, vừa mới tới Huyền vực thì đã gặp phải một nữ sắc lang, đúng là đàn ông ra bên ngoài phải chú ý an toàn.” Lục Trần rung đùi đắc ý nói.
nữ tử dùng sức vùng vẫy, trong lòng tức muốn hộc máu.
Rốt cuộc thì ai mới là người không biết xấu hổ?
“Buông ta ra.”
Cả người của nữ tử phát ra khí tức, bộc phát dao động năng lượng đáng sợ, cố gắng đánh bay Lục Trần.
Tuy nhiên, với sức mạnh của nàng thì vẫn còn quá yếu đối với Lục Trần.
Lục Trần nắm được cổ tay trắng của đối phương nhanh như chớp, siết chặt cổ tay giống như một đôi kìm sắt, dùng một chút lực, nữ nhân hét lên một tiếng đau đớn, năng lượng sắp bộc phát ra lập tức vỡ nát, nhanh chóng tán đi.
“Muốn tham lam ăn cơ thể của ta, không có cửa đâu.” Lục Trần nói, tay hóa thành một con dao, đánh vào cổ nữ tử.
Đôi mắt của nữ tử tối sầm lại, cảm thấy thế giới quay cuồng, ngã thẳng xuống mặt đất.
Lục Trần không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, tùy ý để cho đối phương phát ra tiếng kêu, tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Suy cho cùng thì đây cũng là người muốn giết mình, làm sao Lục Trần có thể thương hoa tiếc ngọc được.
Tuy nhiên, trong lòng của Lục Trần tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu làm thế nào mà hắn vừa mới đến Huyền vực thì đã có người muốn giết mình.
Nói lý mà nói thì không có người nào ở Huyền vực có ác cảm với hắn.
Suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra một sọi dây đen nhánh, trói thật chặt nữ tử này.
Sau đó, ngã xuống giường, nhắm mắt lại ngủ, rất nhanh sau đó, hơi thở đã trở nên đều đặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Linh Lung cảm thấy toàn thân lạnh như băng, đặc biệt là ở cổ, vô cùng đau đớn, giống như bị vật gì đó nặng đánh vào.
Trong lúc bất chọt, nàng giật mình tỉnh dậy, cả người động đậy, cảm thấy có một lực trói buộc, phát hiện trên người của mình có một pháp bảo quấn quanh.
“Hái hoa tặc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Một giọng nói đột ngột lọt vào tai Bạch Linh Lung.
Bạch Linh Lung ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt sáng như sao, đôi mắt này giống như đang phát sáng, vô cùng sáng.
“Buông ta ra.”
Bạch Linh Lung vùng vẫy mạnh mẽ.
“Hái hoa tặc, tại sao ta phải để thả ngươi ra?” Lục Trần híp mắt cười hỏi ngược lại.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào nữ tử bị hắn trói gô, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn đã biết mọi thứ về nữ tử này từ bên ngoài.
nữ tử tên là Bạch Linh Lung, truyền nhân của Đan Tâm tông.
Tổng thể sức mạnh của Đan Tâm tông ở Huyền vực không chênh lệch nhiều so với Hoàng triều Huyết Viêm, còn là quan hệ thù địch, một mình Bạch Linh Lung chạy đến Hoàng triều Huyết Viêm ám sát hai vị hoàng tử, khiến cho Hoàng triều Huyết Viêm nổi giận, hiện tải toàn hộ hoàng triều đều đang truy lùng tung tích của nàng.
“Hái hoa tặc, ai là hái hoa tặc chứ?” Bạch Linh Lung hỏi với vẻ mặt lạnh như băng.
“Đương nhiên là ngươi rồi, ngoài ngươi ra thì còn có thể là ai chứ?” Lục Trần lười biếng nói: “Tối hôm qua ngươi đột nhập xông vào phòng của ta, muốn hái đóa hoa tươi là ta.”
Trong chốc lát Bạch Linh Lung trừng to mắt, gương mặt vô cùng xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Nói thật, thanh niên áo trắng phong độ bất phàm trước mắt này mặt mày vô song, có mấy phần anh tuấn khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận