Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1749: Lửa giận của Lục Trần (2)

Ai làm hắn khó chịu thì hắn sẽ bắt kẻ đó phải khó chịu theo.
Lục Trần quay lại nhìn phụ mẫu: “Cha, nương, ta đi trước, nếu các ngươi muốn đi thăm cháu trai thì nhanh chóng nâng cao tu vi đi, truyền tống trận được dựng tại Kiếm Đế cung.”
phu thê Lục thị đáp: “Biết rồi.”
Lục Trần quay lại nhìn Nguyệt Nhan: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người bay lên trời, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trên đường đi, Nguyệt Nhan nhìn Lục Trần bằng ánh mắt khác thường, thần sắc là lạ, nàng không ngờ tên này trông vô lại, nhưng có thể quên mình cống hiến phương pháp tu hành vì thế giới của mình như vậy. Bất giác, Nguyệt Nhan phải nhìn Lục Trần bằng một con mắt khác.
“Sao, trên mặt ta có hoa à?” Lục Trần hỏi.
Nguyệt Nhan mím khóe môi, nói: “Ngươi có thể đành lòng cống hiến công pháp tu hành miễn phí cho người tu hành phàm tục.”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Trần nhún vai: “Dù sao cũng không phải công pháp của ta, sao không thể cống hiến chứ?”
Nguyệt Nhan vô cùng nghi hoặc, chớp mắt: “Có ý gì.”
Lục Trần nói: “Sơn Hải giới chúng ta có một vị Thiên Đế tên Ninh Thiên Quân, đáng tiếc đã phản bội, chạy đến trận doanh của kẻ địch Thiên Yêu giới, ta giết con cháu hắn rồi đoạt được Vạn Kiếp ma công, nên miễn phí cho người đời tu luyện, làm vậy đơn giản vì ghét cay đắng vị Thiên Đế đó mà thôi.”
Nguyệt Nhan nghe vậy thì trợn trắng mắt, uổng cho mình suy nghĩ nhiều rồi.
Tên này vẫn vô sỉ như xưa.
Sau một ngày, chiến thuyền Tử Ngọc giáng xuống dãy cung điện Càn Nguyên hoa lệ của Hoàng triều. Bị một tầng kết giới cản trở, Lục Trần hừ lạnh, điều khiển chiến thuyền tông mạnh vào kết giới.
Ầm ầm!
Trời đất như phát ra một tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển, kết giới lập tức vỡ nát nổ tung, năng lượng cuồng bạo bắn ra.
Trên mặt đất, dãy cung điện hoa lệ cũng chấn động mạnh một phen, như thể sắp sụp đổ.
Vô số người ngã xuống như rạ, phun máu té xuống đất, hoàn toàn không chịu nổi cơn chấn động đáng sợ này.
Cơn chấn động va chạm ở nơi đây càn quét ra ngoài, tức khắc lan khắp toàn bộ Hoàng thành, vô số người cảm nhận được bèn nhìn về phía hoàng cung xa xa với vẻ khó hiểu, không rõ hoàng cung xảy ra chuyện gì.
“Ai?”
Cùng giọng nói tức giận vang vọng bầu trời, một hình bóng vua chúa rực rỡ lộng lẫy phóng lên tận trời, tỏa ra hào quang vạn trượng.
Tuy vậy, Lục Trần chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một bàn tay vung ra quất vào người kẻ kia.
Nhân vật Đế cảnh nọ chợt biến sắc, không chút do dự khởi động công pháp, đạo vận quanh người chồng chất, ngưng tụ thành một bộ giáp dạ dày.
“Bất Hủ Vạn Đạo pháp thân.” Lục Trần lạnh lùng nhìn chăm chú kẻ kia.
Tầng đạo vận trên người đối thủ ngưng tụ thành giáp dạ dày chứng tỏ đã tu luyện Bất Hủ Vạn Đạo pháp thân.
Bùm!
Đế cảnh nọ dốc hết sức phòng ngự, nhưng khi bàn tay trên bầu trời quét tới, bộp, đánh cho hắn gân cốt đứt đoạn, nửa người rạn nứt, bay vèo ra ngoài rồi nặng nề đập sập một tòa cung điện khiến bụi tung mù mịt.
Vô số người tu hành trong hoàng cung thấy cảnh này thì toàn thân vã mồ hôi lạnh, lộ vẻ hoảng sợ nhìn chằm chằm Lục Trần.
Người này là ai, sao lại mạnh như thế.
Người vừa ra tay là đệ nhị cường giả của hoàng thất, cấp độ Đế cảnh viên mãn, nhưng lại không chịu nổi một bàn tay hời hợt của đối thủ.
Nơi xa, bóng người đông đảo, vô số người bay lơ lửng giữa không trung và nhìn về cảnh tượng bên hoàng cung.
“Shhhh…”
“Hai Hoàng Chủ lại không chịu nổi một chưởng của người ta, hoàng thất đắc tội với kẻ thù nào thế kia.”
Vô số người vừa thầm buồn bực vừa thầm hoài nghi, nghĩ bụng.
“Người của hoàng thất Càn Nguyên lăn ra đây cho ta, trong vòng nửa khắc mà không đến đông đủ, ta sẽ giết không tha.” Lục Trần đứng lơ lửng trên không, quan sát phía dưới, bên trong lóe lên ánh sáng khiến người hồi hộp.
Giờ phút này, lòng Lục Trần đầy tức giận, quả nhiên hoàng thất của Hoàng triều Càn Nguyên đã có được hai công pháp, sau khi hoàng thất tu luyện thì lại không truyền bá. Điều này khiến lửa giận hắn tăng vọt lên soàn soạt.
Động tĩnh ở đây rất lớn, đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong hoàng cung. Từng bóng người bay ra, đi tới đất trống, khi thấy hai Hoàng chủ nửa người vỡ tan, bị thương nghiêm trọng, thì trong mắt toát lên chút sợ hãi.
Hai Hoàng chủ thân là Đế cảnh lại bị đánh trọng thương.
Có lẽ, phải là Đại Hoàng chủ may ra mới có thể đối phó với kẻ địch, có người âm thầm bóp nát ngọc phù hòng liên hệ với Đại Hoàng chủ.
Trong lòng người Hoàng thất tuy phẫn nộ nhưng cũng hơi hoài nghi, họ tự hỏi mình không gây chuyện với nhóm cường giả này, sao đột ngột có cường giả giết đến tận cửa, một lời không hợp là ra tay.
Vậy nhưng họ lập tức cười khẩy, đợi Đại Hoàng chủ xuất quan thì tên cường giả bí ẩn đang giết tới tận cửa này chắc chắn phải đổ máu nơi đây.
Bởi vì Đại Hoàng chủ là Đại Đế vô địch.
Vù!
Một áp lực cường đại phóng xạ ra, cùng với đạo vận nồng hậu dày đặc tràn ngập trời đất, giờ khắc này, không gian xuất hiện cảm giác đè nén nồng nặc.
Một người trung niên trong bộ áo bào tím xuất hiện, hơi thở của hắn mạnh mẽ, đôi đồng tử uy nghiêm nhìn Lục Trần chằm chặp, hắn lạnh lùng hỏi: “Các hạ là ai, tại sao vô duyên vô cớ tới đây đả thương người khác.”
Nam tử trung niên áo bào tím chính là Đại Hoàng chủ của Hoàng triều Càn Nguyên.
Giờ phút này, lòng Càn Nguyên hoàng chủ đầy lửa giận, nhưng không ra tay vì nội tâm hắn đang kịch liệt cuồng loạn, giác quan thứ sáu nói cho hắn biết thực lực của thanh niên xa lạ đối diện vô cùng hùng mạnh khiến lòng hắn tràn ngập cảm giác bị uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận