Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 829: Đại quân Vương giả

Hắn cảm thấy cuộc đời này không có gì báo đáp được, chỉ hy vọng rằng Lục Trần nhanh chống rời khỏi thành Tinh Tượng, cùng lắm thì một mình mình ôm hết chuyện này vào người.
“Rời đi, tại sao ta phải rời đi?” Lục Trần nhấp một ngụm rượu, sau đó khinh khỉnh nói: “Đối với ngươi Tinh Tượng kiếm phái có thể xem là quái vật khổng lồ, nhưng trong mắt ta, cũng chỉ là một môn phái không đến nổi mà thôi.”
Nghe được lời nói của Lục Trần, Hứa Nhạc có phần không nói nên lời, chẳng lẽ Lục Trần có bối cảnh rất lớn, không e ngại Tinh Tượng kiếm phái?
Hứa Nhạc nói tiếp nói: “Tên khốn Hứa Ly này nham hiểm hung ác, nhất định sẽ đối phó với ngươi, thêm việc lúc trước ngươi bảo Nguyên Vũ kiếm hoàng đến gặp ngươi, không thể không thừa nhận ngươi rất to gan, đã dọa rất nhiều người nên chúng ta mới có thể thoát được, nhưng mà ta cảm thấy không đến một canh giờ nữa sẽ có một đội hình quy mô lớn tìm kiếm ngươi trong thành Tinh Tượng.”
Hứa Nhạc một lòng “nghĩ cho” Lục Trần, hoàn toàn quên rằng một người có thể tiện tay móc ra Vô Hạ đan, có thể là một người bình thường sao?
Nghe thấy những lời của Hứa Nhạc, Lục Trần có chút không nói nên lời, trong lòng cảm động, cái tên này cho rằng những lời trước đây của mình là để dọa người khác.
Hứa Nhạc vô cùng gấp gáp, nhưng Lục Trần lại không hề vội vàng, tiếp tục bận tối mắt mà vẫn thong dong hỏi thăm: “Ngươi vừa mới nói phụ thân, mẫu thân của ngươi tên là gì.”
Lục Trần luôn cảm thấy cái tên này có gì đó liên quan đến mình nên mới hỏi như vậy.
“Mộng Nguyệt.” Hứa Nhạc nói.
Lục Trần nhíu mày, hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng vì sao bản thân lại có thiện cảm với người này chứ, trong lòng Lục Trần tràn đầy khó hiểu.
“Ngươi mau đi đi, thành Tinh Tượng là thành trì liên lạc của Tinh Tượng kiếm phái, có rất nhiều cao thủ đóng quân, trong đó không thiếu Thánh cảnh, đến lúc đó ngươi có muốn đi cũng không được.” Hứa Nhạc tiếp tục thúc giục.
“Bây giờ đã muộn rồi.” Lục Trần thản nhiên nói, không chút để tâm nhìn ra ngoài.
Vì hắn không sợ người Tinh Tượng kiếm phái cử đến nên đã không che dấu trước khi rời đi, khoảng cách với đài đấu võ trước đó cũng không quá xa, lúc đó trên đường có quá nhiều người, có nhiều người đã nhìn thấy bọn họ bước vào tửu lâu.
Vì vậy nên người của Tinh Tượng kiếm phải mới đến nhanh như thế.
“Cái gì?”
Đầu tiên Hứa Nhạc còn không thể hiểu được, nhưng nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy từng vệt sáng dài đang bay tới, dừng lại trong không trung, bao vây xung quanh tửu lâu.
Trên người của hững người này toát ra thế Vương Giả đáng sợ, nghĩa là tất cả những nhân vật Vương giả này đều đang vây quanh tửu lâu.
Hơn nữa trên người mỗi người đều toát lên khí thế ác liệt, giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Tất cả những người này đều là đệ tử của Tinh Tượng kiếm phái.
“Xong rồi.”
Sắc mặt của Hứa Nhạc lập tức tái nhợt, không còn chút máu, đôi mắt giống như mất đi sức sống, trở nên vô cùng đờ đẫn.
Bên ngoài, trên người của mỗi một bóng người đều tỏa ra kiếm thế đáng sợ, tiếng rít của kiếm xung quanh rất kinh khủng, có thể lờ mờ nhìn thấy được nhưng đạo Kiếm đạo quanh quẩn trên không trung, tạo ra một cơn lốc kiếm khí, phát ra tiếng rít chói tai.
Rất nhanh sau đó đã có hai mươi ba mươi bóng người bao vây tửu lâu, chặn trước sau, bọn họ có cánh cùng chẳng chạy được.
“Đội hộ vệ Vương cảnh.” Hứa Nhạc vừa mở miệng, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, dâng lên một cơn ớn lạnh.
Lục Trần cũng là Vương cảnh, nhưng bên ngoài có đến hai mươi ba mươi Vương cảnh, hắn làm sao chạy thoát được.
Khí tức phát ra từ bên ngoài hướng vào tửu lâu, khiến cho vô số người trong tửu lâu hốt hoảng chạy ra ngoài.
Ở trên trời phía bên ngoài, giữa hàng chục người, có một thanh niên lạnh lùng mặc áo giáp, vẻ mặt của hắn cương nghị, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh mắt của hắn rơi thẳng vào người Lục Trần, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
Sau đó, hắn giơ tay lên, kết kiếm quyết, một thanh trường kiếm tỏa ra sức mạnh nhàn nhạt lơ lửng trong không trung, trên thân kiếm tràn ngập một lớp khí lạnh lẽo, khí tức tỏa ra dường như có thể xé toạc mọi thứ.
Thanh niên lạnh lùng vung tay, chỉ thấy thanh trường kiếm này phát ra sự lạnh lẽo này vèo một cái, xuyên qua không gian, trực tiếp bay thẳng về phía cơ thể của Lục Trần.
Khi Lục Trần nhìn thấy thanh kiếm bay tới, lười biếng giơ tay lên chặn thanh trường kiếm.
Thanh niên lạnh lùng nhìn thấy tên trong tửu lâu lại dùng tay để chặn trường kiếm của mình, trong mắt hắn hiện lên một tia châm biếm.
Hứa Nhạc cũng nhìn mà trợn mắt há mồm, Lục Trần đang làm cái gì vậy? Tự mình hại mình sao?
Tuy nhiên, Hứa Nhạc lại nhìn thấy Lục Trần thực sự có thể chặn được thanh trường kiếm kia. Trường kiếm nằm trong lòng bàn tay của Lục Trần, tuy rằng phát ra khí tức rất sắc bén, nhưng không thể nào xuyên thủng lòng bàn tay của hắn được.
Vẻ mặt của thanh niên lạnh lùng đanh lại, ánh mắt đông cứng, làm sao có thể chứ.
Bàn tay bắt lấy thanh kiếm của Lục Trần khẽ dùng sức, âm thanh lạch cạch lạch cạch vang lên, thanh trường kiếm trong tay bị gãy thành nhiều đoạn.
“Ta ra ngoài gặp bọn họ.” Lục Trần thản nhiên nói, nói xong, bóng dáng của hắn lóe lên, đã đi bên khoảng không ở bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía mấy chục hộ vệ Vương cảnh ở xung quanh, hỏi một cách không chút để tâm: “Tông chủ của các ngươi tới rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận