Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1679: Từ chối? (3)

“Nếu như chúng ta có thể phá hủy tế đàn, đánh mất lực lượng quấy nhiễu thì ý chí sẽ một lần nữa tỉnh lại.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi phá cái tế đàn này đi.” Hỏa Thần làm việc hấp tấp nói.
Người xung quanh không nói gì, đều trợn trắng mắt, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì Võ Thần sẽ không triệu tập bọn họ tới.
Nguyệt Thần càng không che giấu sự trào phúng, nói một câu: “Hỏa Thần, trí thông minh của người đều dùng để tu luyện à, nói chuyện phải dùng đầu óc.”
Vẻ mặt Hỏa Thần tràn ngập giận dữ: “Nguyệt Nhan, ngươi thiếu ta hơn mười thẩn hỏa khi nào mới trả?”
Nguyệt Thần: “…”
“Không cần cãi nhau.” Võ Thần có chút nhức đầu nói: “Thần Đế tiến vào Thâm Uyên giới, việc này không thể làm được. Khi vừa tiến vào thì sẽ bị thằn lằn lớn cảm nhận được, lần này cần phái tiểu bối Thần Vương và Thần Hoàng đi vào.”
“Phái Thần Vương và Thần Hoàng.” Thần Đế xung quanh mang vẻ mặt kỳ lạ, lực lượng của Thần Vương và Thần Hoàng có thể phá hủy tế đàn sao.
Võ Thần nói: “Ta đoán rằng, sức mạnh của tế đàn kia sẽ không quá mạnh, người tu hành Thần Vương là đủ rồi, điều kiện tiên quyết là có thể tiếp cận được tế đàn.”
Dừng lại một chút, Võ Thần bổ sung một câu: “Trong lòng các ngươi có ai để tiến cử không?”
Võ Thần vừa dứt lời, tất cả Thần Đế có mặt đều im lặng, một lúc sau, Kiếm Thần áo xanh nhìn Võ Thần hỏi: “Võ lão nói vậy nhất định đã có quyết định trong lòng rồi?”
Võ Thần khẽ gật đầu, nói: “Phái Thần Hoàng tiến vào Thâm Uyên giới vẫn sẽ bị ý chí cảm ứng được như cũ, từ đó sẽ thông báo cho thằn lằn lớn đang ngủ say. Theo suy nghĩ của ta, điều động Thần Vương đi vào chính là lựa chọn tốt nhất, Thần Vương sẽ không bị ý chí cảm ứng được, huống hồ lấy thực lực của Thần Vương phá hư tế đàn là hoàn toàn dư sức.”
“Thần Vương đi vào có thể thành công sao?” Hỏa Thần hơi nhíu mày.
Thâm Uyên giới bày ra tế đàn có thể ảnh hưởng đến ý chí Thần giới, nơi đó nhất định đã bị cường giả nắm trong tay, Chúa tể có lẽ sẽ không trấn thủ, nhưng nhất định có Thần Hoàng tọa trấn.
Thần Vương muốn đột phá Thần Hoàng, thành công phá hủy tế đàn, chuyện này có hơi gian nan.
Võ Thần nói: “Thần Vương có khả năng thành công, tuy không lớn, nhưng dù sao cũng tốt hơn Thần Hoàng vừa bước vào đã lập tức bị cảm giác được. Nếu như thằn lằn lớn chìm vào giấc ngủ say, có thể sẽ không thèm quan tâm mấy con sâu con kiến, nhưng chỉ cần phát ra một ý niệm trong đầu, Thần Hoàng lập tức sẽ bị cả thế gian truy sát, xác suất phá hư tế đàn thành công là không.”
Nghe xong lời này của Võ Thần, mấy Thần Đế xung quanh đều phụ họa gật đầu.
Thực lực con thằn lằn lớn của Thâm Uyên giới mạnh mẽ đến mức gần như kiểm soát ý chí, cấp bậc Thần Hoàng vừa tiến vào sẽ lập tức bị nó cảm nhận được.
Con thằn lằn lớn này có thể không quan tâm đến một vài con kiến, nhưng chỉ cần nó phát ra ý niệm, tôi tớ của nó sẽ ngay lập tức hành động, họ phải tính đến khả năng con thằn lằn lớn này lựa chọn ra tay, vì vậy phái cấp Thần Vương vào Thâm Uyên giới chính là thích hợp nhất.
Mấy Thần đế quyết định dựa theo Võ Thần phân phó, phái Thần Vương đi vào, nếu như thất bại cũng không cần gấp, chỉ là tổn thất mấy Thần Vương mà thôi.
Đối với bọn họ thì cũng chẳng là gì.
Lúc này, Võ Thần mở miệng nói: “Ta chuẩn bị phái Võ Minh đi vào.”
“Cái gì?”
Lời vừa dứt, ánh mắt của từng người đều dừng trên người Võ Thần, bên trong đầy vẻ kinh ngạc.
Các Thần Đế xung quanh đều sợ ngây người, họ không ngờ rằng Võ Thần vậy mà lựa chọn phái Võ Minh đi vào, đây chính là cháu trai ruột của hắn đó. Lúc Võ Thần còn chưa mở lời, đám người còn tưởng rằng tùy tiện phái mấy vị Thần Vương đi vào là được rồi, về phần có thể thành công hay không đều là chuyện râu ria, có thể thành công thì tốt, thất bại cũng chỉ là tổn thất mấy Thần Vương.
“Võ lão, chuyện này có phải quá mạo hiểm không?” Có Thần Đế trên mặt sầu lo, nói: “Tiến vào Thâm Uyên giới không phải chuyện đùa, nhỡ đâu gặp nguy hiểm, ngươi cũng không cứu viện được.”
Võ Thần lộ ra dáng vẻ như đã tính trước, mỉm cười nói: “Từ lúc ngày đại hôn của Võ Minh còn chưa đến, ta đã định phái Võ Minh đi trải nghiệm. Ta tính toán tỷ lệ thành công không đến ba thành nhưng bây giờ, tỷ lệ thành công đã tăng lên chín thành.”
Nghe Võ Thần nói vậy, trong mắt mấy Thần Đế ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra một tia nghi ngờ.
Võ Thần dựa vào đâu mà cảm thấy xác suất thành công cao như vậy chứ.
“Các ngươi nhìn đi.”
Võ Thần khẽ vươn tay, trước mặt gợn sóng dập dờn, tạo thành một tấm gương trơn bóng như ngọc, bên trong xuất hiện một bóng người.
Vừa nhìn thấy bóng người này, sắc mặt mấy vị Thần Đế mỗi người mỗi vẻ.
Sắc mặt Hỏa Thần lập tức đen như đáy nồi, lỗ mũi phun ra lửa, tức giận nói: “Chính là thằng nhóc thúi này, nuốt không ít thần hỏa ở Hỏa ngục của ta.”
Trong gương không phải ai khác, chính là Lục Trần.
Nguyệt Nhan không nói gì, chỉ liếc nhìn Bạch Hi bên cạnh, nàng thực sự muốn xem tỷ tỷ nhìn thấy tên tra nam đã phụ lòng mình sẽ lộ ra biểu cảm gì, là phẫn nộ hay âm trầm, nhưng mà, trên khuôn mặt trong suốt như ngọc của Bạch Hi không hề bày ra biểu cảm khác lạ nào, vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm.
Nguyệt Nhan nhìn thấy vẻ mặt tỷ tỷ bình tĩnh như vậy, giật giật khóe miệng, không nên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận