Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 667: u Dương Ngọc Thường tức giận

Xem ra đối phương đã mưu lợi, không trải qua nhiều đỉnh núi phía trước.
Như vậy áp lực chịu đựng sẽ càng lớn, sẽ không chịu đựng được phía sau.
Lúc này, Lục Trần nói: “Trước sau có lẽ là nửa canh giờ đúng không, nửa canh giờ thở một hơi chẳng phải sẽ bị nghẹn chết sao.”
u Dương Ngọc Thường vừa nghe, thiếu điều, suýt chút nữa bị tức chết.
Nàng nói một hơi có ý là một mạch, nhưng trong sự lý giải của đối phương lại hiểu thành một hơi thuần túy, khó trách lại lắc đầu.
u Dương Ngọc Thường cũng không muốn giao lưu với hắn nữa, hắn quả thực chính là kẻ hủy diệt chủ đề.
Lục Trần không để ý tới u Dương Ngọc Thường mà ngẩng đầu nhìn cao hơn, đỉnh núi cao hơn mây đen cuồn cuộn, từng tia uy áp rũ xuống khiến lúc này người ta cũng bị vây trong trạng thái bị chèn ép.
Lục Trần chăm chú nhìn một lúc mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn u Dương Ngọc Thường, buồn bực hỏi: “Không phải ngươi là đại tiểu thư của u Dương gia à.”
u Dương Ngọc Thường cũng buồn bực nhìn Lục Trần, không rõ vì sao hắn lại hỏi vấn đề nhàm chán này, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Sau đó, lời nói tiếp theo của Lục Trần suýt chút nữa làm nàng tức chết.
Chỉ nghe Lục Trần nói: “Nếu ngươi là người của gia tộc u Dương, mỗi ngày ngươi đều có thể đến đây rèn luyện, tại sao chỉ dừng lại ở đỉnh núi thứ năm mươi ba.”
u Dương Ngọc Thường hiểu được, dám chắc đối phương này thay đổi cách nói, nói thiên phú của nàng không ổn.
Trên vầng trán trắng của u Dương Ngọc Thường xẹt qua hai sợi chỉ đen, tức giận nói: “Ta đi tới nơi này đã không dễ dàng, trước khi phá vào Vương cảnh có lẽ có thể trùng kích Thánh thế.”
Thánh thế đã thuộc về thế cực mạnh, rất mạnh rất rất mạnh.
Một khi phá Vương lĩnh ngộ thành công Thánh thế, bước vào Vương cảnh sẽ có thể địch lại Vương giả tuyệt đỉnh.
Nhân vật này cũng rất hiếm hoi ở mười vực rộng lớn.
Trước kia cứ cách mười năm, khó có thể ra đời một người lĩnh ngộ được Thánh thế, hoặc là nói thiên kiêu có thể lĩnh ngộ được Thánh thế ở gia tộc u Dương trong lịch sử cộng lại số lượng cũng không có bao nhiêu.
Đời này của gia tộc u Dương xuất hiện hai người là nàng và u Dương Cuồng có tỷ lệ trùng kích Thánh thế.
Nhưng thiên tài có tỷ lệ trùng kích Thánh thế lại bị coi thường.
Cho dù u Dương Ngọc Thường tâm tĩnh như nước, tâm trạng chưa từng phập phồng vì lời nói nào đó.
Thì hiện tại cũng không khỏi thầm tức giận.
Lục Trần gãi đầu, nói: “Không dễ dàng sao, ta cảm thấy rất đơn giản mà.”
“Không lẽ là thiên phú của ngươi không ổn cho nên đi không nổi đúng không.” Bất chợt, Lục Trần nhíu mày nói, còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn u Dương Ngọc Thường dường như đang hoài nghi đối phương đang nói dối.
“Ta…”
u Dương Ngọc Thường há miệng, cảm giác tức giận trong lòng đang chạy lên trên, trừng mắt nhìn hắn: “Đệ nhất nhân Mai Tiêu của Huyền vực cũng chỉ dừng lại ở đỉnh núi thứ sáu mươi lăm, ta đi tới nơi này xem như không tồi rồi có hiểu không.”
u Dương Ngọc Thường nói lời này không sai, người vượt qua nàng ở đỉnh núi phía trước không có mấy người, cũng chỉ có mấy người như ca ca u Dương Cuồng, Lý Đạo Tử, Lê Nam Mặc…
“Ồ, ta hiểu rồi!”
u Dương Ngọc Thường nói: “Ngươi hiểu là được.”
Lục Trần mở miệng nói: “Xem ra là các ngươi đều quá yếu, người đời này của Huyền vực không ổn.”
“Sao người của Huyền vực lại không ổn chứ.” u Dương Ngọc Thường vô cùng tức giận, trong lúc bất chợt phản ứng lại, bình tĩnh nhìn Lục Trần: “Hả, ngươi không phải là người của Huyền vực.”
Khó trách thiên phú của người này cùng với trình độ vô liêm sỉ theo lý mà nói, sớm đã danh chấn Huyền vực, được thu vào trong thủy tinh kí ức, theo lý có lẽ là sẽ nhận ra.
Nhưng đối phương lại xa lạ đến cực điểm, hoàn toàn chưa gặp qua, thì ra là người của vực khác.
Ánh mắt u Dương Ngọc Thường sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Trần, mở miệng hỏi: “Ngươi đến từ vực nào, tên là gì.”
Lục Trần đề phòng nhìn nàng.
u Dương Ngọc Thường nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người nào đó, trợn trắng mắt, đề phòng làm cái gì, lẽ nào mình ăn được hắn sao.
“Ngươi cố lên, ta đi trước đây.” Lục Trần chuyển chủ đề, chống đỡ áp lực bay lên trời, rất nhanh biến mất trong mắt u Dương Ngọc Thường.
u Dương Ngọc Thường chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể Lục Trần bay lên không trung, sau đó biến mất không thấy đâu.
Áp lực của năm mươi ngọn núi phía sau đối với những người khác không phải là bình thường, nhưng đối với Lục Trần cũng không phải là rất lớn.
Lục Trần khiêu chiến đỉnh thứ năm mươi bốn, năm mươi sáu.
Trên đỉnh thứ năm mươi sáu, Lục Trần lại gặp được hai thanh niên có khí chất xuất chúng.
Mỗi người cách nhau khoảng mười mét, đều ngồi xếp bằng trên một tảng đá cảm ngộ.
Vừa cảm ngộ, đồng thời còn nói chuyện.
“Tiểu tử u Dương Cuồng này đã chạy đến đỉnh núi thứ năm mươi tám rồi!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không phải là lần đầu khiêu chiến, nhất định phải đuổi theo tiểu tử đó mới được.”
“Không đuổi kịp Mai Tiêu thì phải đuổi kịp tiểu tử này, nếu không sẽ không còn mặt mũi gặp người khác nữa!”
Thiên tư của hai người họ hơn người, là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt, lại thêm bối cảnh mạnh mẽ, có liên quan với gia tộc u Dương cho nên rất khác với người của rất nhiều Hoàng triều ngoại giới, được sớm đến thử nghiệm Vạn Trọng phong.
Đáng tiếc, với thực lực của bọn họ, hiện tại cũng chỉ có thể đi đến đỉnh thứ năm mươi sáu.
Nhưng cũng có cơ hội trùng kích rất nhiều người để có được Thánh thế.
“Hây, lại thêm một tiểu tử lên đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận