Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1639: Làm cướp (2)

Nói chuyện với bọn họ có thể cảm thấy được sự kính sợ rất rõ ràng.
Tuy hắn đầu thai không tệ nhưng trong lòng rất cô đơn.
Mặc dù thần quốc Tử Vong an toàn nhưng có vô tư tự tại được như bên ngoài đâu.
"Đại Kiều tỷ, không thì chúng ta làm chuyện gì đó kích thích đi." Không biết Bạch Hạo nghĩ tới cái gì mà hai mắt sáng lên, hắn kích động nói.
"Chuyên, chuyện kích thích gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Đại Kiều hơi đỏ lên, nàng hơi không thích ứng được với ánh mắt rực lửa của đối phương.
"Đạo tặc." Bạch Hạo búng tay một cái, trong mắt hiện lên vẻ trang nghiêm thần thánh, hắn kích động nói: "Chúng ta đi suốt một đường, không biết đã gặp phải bao nhiêu là đạo tặc. Lúc ấy ta còn nghĩ rằng, làm cướp nhất định rất vui, nếu không tại sao lại có nhiều người thích làm cướp như vậy. Chúng ta thử đi cướp xem, trải nghiệm niềm vui của việc làm cướp nhé."
"Làm cướp vui lắm, hì hì." Tiểu Kiều bên phải vỗ tay tán thành, vui vẻ đồng ý theo Thiếu chủ đi cướp
Đại Kiều trừng mắt nhìn muội muội, Thiếu chủ quậy phá, nàng cũng làm bậy theo là sao. Đại Kiều nhìn Bạch Hạo rồi dở khóc dở cười giải thích: "Thiếu chủ à, những tán tu có tư chất thấp khiến cuộc sống bức bách nên mới buộc phải chọn con đường làm cướp. Thiếu chủ ngươi lại không thiếu tài nguyên, ngươi còn muốn đi cướp làm gì?"
Bạch Hạo khoát tay nói: "Bây giờ chán lắm rồi, ta muốn làm chuyện gì đó hứng thú."
"Đại Kiều tỷ, ngươi đồng ý với ta đi mà." Bạch Hạo đáng thương cầu xin.
"Được rồi, được rồi." Đại Kiều đành chịu thua, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
"Đại Kiều tỷ, ngươi tốt quá đi." Khuôn mặt Bạch Hạo trở nên hưng phấn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm những người qua lại trên đường để chọn ra nạn nhân bị cướp.
Khoảng mười phút sau, một thanh niên lọt vào tầm mắt Bạch Hạo, hai mắt hắn lập tức sáng lên, chỉ vào thanh niên đó nói: "Tiểu Kiều tỷ, Đại Kiều tỷ, các ngươi thấy người này thế nào? Khí chất của hắn xuất trần hơn những người xung quanh, có lẽ đến từ một thế lực nào đó, trên người có đồ tốt, chúng ta sẽ cướp của hắn."
Đại Kiều nhìn Bạch Hạo nói: "Thiếu chủ, quậy xong lần này phải ngoan ngoãn theo chúng ta về nhà."
"Đến lúc đó nói sau." Bạch Hạo khoát tay cho có lệ, lực chú ý đã đặt lên người thanh niên kia, hắn ra khỏi tửu quán, khom lưng đi tới.
Đại Kiều tỏ vẻ bất lực, hi vọng sau lần quậy phá này, Thiếu chủ có thể ngoan ngoãn về nhà.
Lục Trần đang đi dạo lung tung bỗng nhiên ngớ ra, không biết sau lưng hắn xuất hiện ba cái đuôi nhỏ từ bao giờ đang lén lút đi theo hắn.
Sắc mặt Lục Trần trở nên kỳ quái, ba cái đuôi nhỏ vẫn lẽo đẽo theo sau hắn. Bọn họ muốn làm gì, cướp sao?
Tuy phát hiện ra điều bất thường nhưng Lục Trần không quan tâm. Hắn coi như không phát hiện ra kẻ bám đuôi, tiếp tục đi lang thang không mục đích, người phía sau cũng rất kiên nhẫn, không nhanh không chậm đi theo và duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.
Một lúc lâu sau, Lục Trần có hơi buồn chán nên tò mò rốt cuộc những người phía sau muốn làm gì.
Lục Trần lảo đảo ra khỏi thành và hướng về một nơi vắng vẻ.
"Cuối cùng cũng ra khỏi thành." Bạch Hạo thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Trần rời thành, nếu mục tiêu bị nhắm tới tiếp tục đi lòng vòng, hắn sẽ phải chọn mục tiêu mới.
Tuy rằng có thể động thủ trong thành nhưng làm vậy quá nhàm chán, ra tay ở nơi đông người mà được gọi là cướp sao, đó gọi là cướp công khai, như thế chả kích thích chút nào.
Bây giới cuối cùng đối phương cũng ra khỏi thành, hắn có thể tận hưởng quá trình cướp bóc.
Ba người Bạch Hạo đi theo Lục Trần đến một vùng ngoại ô, thấy Lục Trần tiến vào một khu rừng, Bạch Hạo hưng phấn vỗ tay: "Tiểu Kiều tỷ, Đại Kiều tỷ, lên đi, bao vây hắn, đừng để hắn chạy. Đừng để lại cho hắn một chút y phục hay đồ vật nào. Đây là lần đầu chúng ta làm cướp, phải ra sức trở thành một tên cướp có tư cách."
Ba người nhanh chóng vọt vào trong rừng, chuẩn bị cản đối phương lại, nhưng phát hiện trong rừng trống không, mục tiêu bị cướp đã mất tích.
Hai người sinh đôi Đại Tiểu Kiều đều thuộc cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, thấy người biến mất, cả hai dùng thần niệm bao phủ cả khu rừng nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng thanh niên kia, gương mặt xinh đẹp của hai người không khỏi bàng hoàng, một tu hành giả Chân Thần sao có thể thoát khỏi thần niệm của các nàng, lẽ nào đối phương phát hiện ra bọn họ theo dõi nên đã bỏ chạy.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ của thanh niên có nhanh đến đâu cũng không thoát khỏi phạm vi thần niệm của các nàng.
"Người đâu, đi đâu mất rồi?"
Bạch Hạo đứng trên một mảnh đất trống nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt trở nên thất vọng, rõ ràng hắn đã tận mắt nhìn thấy đối phương đi vào mà sao lại không thấy bóng dáng thanh niên này đâu nữa.
Lẽ nào đã độn thổ biến mất rồi sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại Kiều lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nàng trầm giọng nói: "Tiểu Kiều, bảo vệ Thiếu gia cho tốt."
Đại Kiều lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, vốn tưởng rằng kẻ bị cướp là một con dê, nhưng bây giờ có vẻ như dê đã biến đã biến thành sói.
Có thể thoát khỏi tầm quét thần niệm của nàng cho thấy đối phương không hề đơn giản như bề ngoài.
Cùng lúc đó, Lục Trần đang đứng trong thế giới hạt hư không, hắn nhếch miệng cười và khoanh tay nhìn ba người đang ngơ ngác.
Từ lời nói đến nhất cử nhất động của ba người đều lọt vào tai hắn vô cùng rõ ràng.
Một nam hài tử mười tuổi và hai thiếu nữ sinh đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận