Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1333: Mộ Dung Thu (2)

Đầu của mấy tên hộ vệ đồng loạt rơi xuống đất, máu tươi phun cao vài thước, chết bất đắc kỷ tử.
"Hộ vệ của Trương gia chết rồi."
Hai giây sau, có người hét lên kinh hãi.
Những người xung quanh ngơ ngác, bọn họ vốn không thấy có bất kì kẻ nào động thủ, đầu của hộ vệ Trương gia thật giống như tự động rơi khỏi cổ, sau đó người bị Trương gia mang đi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người chung quanh chứng kiến cảnh này đều vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Ầm!
Sau mấy hơi thở, một cường giả xuất hiện ngay tại chỗ đó, hắn nhìn những thi thể trên mặt đất với ánh mắt âm trầm, đồng thời phát ra một luồng khí tức uy nghiêm.
Thế mà lại có kẻ dám giết người của Trương gia ngay tại cổ thành, thật nực cười.
"Ai nhìn thấy hung thủ?" Cường giả dùng ánh mắt quét qua những người chứng kiến xung quanh rồi lạnh lùng hỏi.
....
Ngoại ô cổ thành, Lục Trần buông thanh niên được cứu ra.
Thấy Lục Trần, thanh niên kích động kêu: "Lão đại, là ngươi."
"Sao ngươi cũng lên đây?" Lục Trần nhìn hắn hỏi: "Còn bị bắt lại."
Người được cứu không ai khác chính là Mộ Dung Thu, Lục Trần đã gặp người này ở Đế Nữ vực, cha của đối phương là một Thánh Vương đại thành.
Bởi vì Mộ Dung Thu đến thành Nhu Đế để báo cho hắn biết Diêm Tiểu Vi đã bị bắt, hắn cũng truyền lại Thiểm Ảnh kiếm pháp của Kiếm Đế cung lại Mộ Dung Thu.
Lục Trần liếc nhìn Mộ Dung Thu, đã nhiều năm không gặp, người này mới chỉ là Thánh Vương sơ kỳ, Lục Trần vô cùng tò mò đối phương đã làm cách nào để có thể tới được Thượng giới.
"Lão đại, không ổn rồi, Mai Tiêu gặp nguy hiểm." Mộ Dung Thu đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt chợt biến đổi.
"Mai Tiêu." Lục Trần nhìn Mộ Dung Thu hỏi: "Ngươi đi theo Mai Tiêu lên đây phải không?"
Mai Tiêu có một cây Thiên La Chiến kích trong tay, đây là Thiên Tôn khí nên hoàn toàn có thể lên được đây.
Mộ Dung Thu với Mai Tiêu, một bên là người của Huyền vực, một bên là người của Đế Nữ vực. Theo lý mà nói, bọn họ không có quan hệ gì với nhau, nhưng hiện giờ Mộ Dung Thu nhắc tới Mai Tiêu có nghĩa là chắc hẳn hai người họ nhắc tới tên của hắn nên mới quen nhau.
Sở dĩ Mộ Dung Thu có thể lên được tới đây chắc chắn là do đi theo Mai Tiêu.
Mộ Dung Thu vội vàng nói: "Ừm, ta theo Mai Tiêu tới đây."
Khi Mộ Dung Thu đến Trung Châu vực rèn luyện gặp được một thanh niên bị trọng thương đang hôn mê, hắn đã cứu đối phương, sau đó trở thành bằng hữu tốt của nhau. Sau khi trò chuyện, hắn đột nhiên phát hiện ra cả hai đều biết Lục Trần và đều là người đi theo của Lục Trần.
Thế là hai người đã kết bạn đồng hành tới Cửu Thiên.
Lục Trần hỏi: "Mai Tiêu đang ở đâu, các ngươi đã gặp phải nguy hiểm gì?"
Mộ Dung Thu vội vàng đáp lời: "Sau khi chúng ta lên đây đã đến Nhu Đế cung lĩnh ngọc bài rồi thành lập đội hai người đi săn Thiên Yêu. Nửa tháng trước, chúng ta gặp một thanh niên có thân phận cao quý đã nhìn trúng chiến kích của Mai Tiêu. Hắn muốn cướp đoạt nhưng Mai Tiêu không chịu nên chúng ta đã xảy ra xung đột."
"Vị công tử kia dường như có lai lịch không nhỏ, hắn dẫn theo vài người truy sát nên chúng ta không ngừng chạy trốn. Sau đó ngày càng có nhiều kẻ đuổi giết, vài ngày trước ta đã sa lưới rồi bị đưa đến toà thành này."
Mộ Dung Thu dùng một hơi nói ra rất nhiều thông tin.
Lục Trần cũng hiểu rằng Thiên La Chiến kích mà hắn đưa cho Mai Tiêu là Thiên Tôn khí, không phải vũ khí bình thường. Năm đó, những người ở Thiên vực muốn lấy lại nó. Nếu tới Thượng giới và bị nhắm thành mục tiêu thì chắc chắc có rất nhiều kẻ không có ý tốt.
"Mai Tiêu hiện đang ở đâu?" Lục Trần hỏi.
"Không biết." Mộ Dung Thu nói với vẻ mặt lo lắng: "Chúng ta tách nhau ra trốn, vì thực lực của ta quá yếu nên mới bị bắt, Mai Tiêu mạnh hơn ta nên chắc không có chuyện gì."
Lục Trần nói: "Đưa ta đến nơi Mai Tiêu bị thương."
"Chỗ này ta biết." Mộ Dung Thu đứng lên nói.
Trong vòng hai ngày, bọn họ đã tới nơi phát sinh xung đột. Đây là một mảnh rừng núi, tiếc là khu vực ngàn dặm xung quanh đã bị huỷ diệt, trên mặt đất vẫn còn rất nhiều thi thể và vết máu.
Với một động tác tay, Lục Trần đã lấy chuột Thổ Ngân ra khỏi nhẫn không gian, nó kêu lên sung sướng khi thấy lại ánh mặt trời.
"Thu thập mùi hương, sau đó lần theo mùi hương đó." Lục Trần thản nhiên nói.
Chuột Thổ Ngân có thể dựa vào khí tức để tìm kiếm, vì vậy Lục Trần muốn dựa vào nó để tìm người. Bất kể là máu của địch nhân hay máu của Mai Tiêu, cuối cùng hắn đều có thể tìm được Mai Tiêu.
Chuột Thổ Ngân nghe vậy bèn đến bên cạnh ngửi mùi, cuối cùng chạy đến chỗ Lục Trần lắc đầu.
"Nếu không tìm được, ta sẽ giam ngươi ngàn năm." Lục Trần hừ lạnh.
Chuột Thổ Ngân nghe thấy những lời Lục Trần nói, đôi mắt linh động của nó tràn ngập sự sợ hãi. Nó đã bị giam giữ mấy chục năm rồi, không muốn tiếp tục bị giam cầm nữa. Vì vậy, nó cẩn thận thu thập mùi trong không khí, mất một hồi lâu, dường như nó đã tìm được mạch suy nghĩ, sau đó kêu chít chít về một hướng nhất định.
Có chuột Thổ Ngân dẫn đường, Lục Trần sẽ không di chuyển loạn xạ như ruồi mất đầu.
Sau khi truy tìm suốt một ngày, phát hiện ra vài chỗ có dấu vết đánh nhau. Cuối cùng tiếp tục tìm kiếm trong thời gian dài, từ xa xa, Lục Trần nhìn thấy một pháp bảo phi hành đang đậu trên ngọn núi ở đằng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận