Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1090: Ngươi phải chuẩn bị tâm lý (2)

“Trước tiên ngươi bình tĩnh đã.” Lục Trần quay đầu nhìn về phía Tử Hằng nói.
“Hắn đã giết Tiểu Nhu, Tiểu Nhu chết rồi, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được.” Hai mắt Tử Hằng đỏ ngầu, có lệ nóng hổi.
Lục Trần hắng giọng một cái, nói: “Ta nói cho ngươi biết một tin tốt và tin xấu, tin tốt là Tiểu Nhu của ngươi chưa chết.”
“Tiểu Nhu chưa chết.” Tử Hằng bình tĩnh hơn phân nửa, vui vẻ nói: “Thật không?”
“Thật!”
“Thế tin xấu?” Tử Hằng ngây thơ hỏi.
Đối với hắn, chỉ cần Tiểu Nhu không chết chính là tin tốt nhất, không thể còn có tin xấu.
“Ách, một tháng sau lại nói với ngươi tin xấu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!”
Tử Hà môn, tai mắt của Đạo Thiên Hạ, chú ý nhất cử nhất động của Thánh thành.
Kiểu tai măt như Tử Hà môn này Đạo Thiên Hạ có rất nhiều, lần lượt lấy những cái tên khác nhau trải rộng khắp Trung Châu vực.
Diệp Thiếu Vân đích thân sắp xếp xong phòng ở cho ba người thì ngồi chờ Tiêu Dao đến.
Sau khi ba người rời đi, lão giả bị Vu Chiến đả thương nhe răng trợn mắt đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Vân, truyền âm hỏi: “Thiếu chủ, ba người này là ai, có cần thông báo cho tổng bộ không?”
“Ngươi muốn chết đến vậy à?” Diệp Thiếu Vân đáp lại lão giả.
Lão giả nghe vậy thì ngẩn người, khó hiểu nói: “Thiếu chủ, ta thừa nhận có hai người rất mạnh, quả thật là quái vật nhưng đối mặt với cường giả Thánh Vương của Đạo Thiên Hạ thì không đáng nhắc đến.”
“Ngươi cũng đã biết thân phận của một người trong đó.”
“Chính là vị lúc trước mật đàm với thiếu chủ.” Vẻ mặt lão giả vẫn mờ mịt như trước, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ đối phương có bối cảnh gì không thua Đạo Thiên Hạ.”
Nếu như đối phương có bối cảnh như vậy thì không cần phải đắc tội, tốt nhất là biến chiến tranh thành hòa bình.
Diệp Thiếu Vân nhìn về phía xa, nhếch miệng lên cười tự giễu: “Ta cũng hy vọng là như vậy, nhưng bối cảnh của người này mạnh hơn Đạo Thiên Hạ rất nhiều, muốn hủy diệt một Đạo Thiên Hạ đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.”
Lão giả bị chấn động, mặt ngây ngốc, qua hẳn một phút mới lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn thẳng: “Thiếu chủ, ngươi không nói đùa chứ.”
Đạo Thiên Hạ, thế lực cường đạo mạnh nhất Trung Châu vực, các thành nhiên trải dài khắp Trung Châu vực, thâm căn cố đế, là thế lực hàng đầu, không thể nói chắc chắn có thể tiêu diệt bọn họ, ít nhất phải có mấy người liên hợp lại, hơn nữa, vị trí của bọn bí ẩn, người bình thường căn bản không tìm được, tại sao lại nói muốn tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay.
“May mắn hôm nay ta ở đây, nếu không ngươi đã rước lấy đại họa ngập đầu cho Đạo Thiên Hạ rồi.” Diệp Thiếu Vân không nói rõ về bối cảnh của Lục Trần, sau khi nói một câu như vậy thì thản nhiên rời đi.
Không gian trong tứ hợp viện yên tĩnh, Tử Hẳng hỏi Lục Trần: “Lục Trần, một tháng sau ta thật sự có thể nhìn thấy Tiểu Nhu sao?”
“Phải.” Lục Trần cho hắn đáp án khẳng định.
Mắt của Tử Hằng hơi nheo lại, lộ ra vẻ hạnh phúc, si ngốc cười: “Chờ một tháng sau, ta sẽ đưa theo Tiểu Nhu trở về Kiếm Đế cung, lập tức thành thân.”
Hắn đã ước định cả đời với Tiểu Nhu từ lâu, chờ sau khi chuộc thân xong lập tức sẽ thành thân.
“Không được…” Lục Trần thốt ra.
Nếu như Tử Hằng đưa ‘Tiểu Nhu’ về Kiếm Đế cung gặp phụ mẫu, Lục Trần cảm thấy Kiếm Đế cung sẽ nghênh đón kiếp nạn trong lịch sử, đó chính là phong chủ Tử Tinh Phong, lão đậu của Tử Hằng, một vị Thánh Vương đại thành, là tồn tại kết hợp kiếm tu với Kiếm Thánh, e rằng sẽ đổ máu qua đời ngay tại chỗ.
“Tại sao không được?” Mặt Tử Hằng không vui, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lục Trần, ta biết ngươi chắc chắn đang đố kỵ với ta.”
Khóe miệng Lục Trần co giật, nói: “Có thể Tiểu Nhu không tốt như ngươi tưởng đâu.”
“Ngươi đúng là đang đố kỵ ta.” Tử Hằng đắc ý nói, nói xong hắn chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Lục Trần nhìn bóng lưng Tử Hằng, hoàn toàn không còn gì để nói, hiện giờ gia hỏa này mong chờ bao nhiêu thì một tháng sau sẽ thất vọng lớn bấy nhiêu, âm thầm cầu nguyện, hy vọng năng lực tâm lý của Tử Hằng có thể mạnh mẽ một chút, có thể chấp nhận tin dữ động trời của một tháng sau.
Một tháng sau.
Hai đường cầu vồng phi hành dưới bầu trời xanh thẳm, trước mặt bọn họ không xa là Đại Sơn, là vị trí của Tử Hà môn, một người mở miệng nói: “Cũng không biết Diệp Thiếu Vân có chuyện gấp gì, cần chúng ta phải chạy đến Tử Hà môn trong một tháng, phải mất hai tháng mới treo được lão già kia lên, bây giờ lại thất bại ngay gang tấc.”
Người nói chuyện như vậy ngoại trừ Tiêu Dao ra không còn ai khác.
Một tháng trước, Tiêu Dao nhận được thông báo Diệp Thiếu Vân gọi đến, để hắn bỏ chuyện trong tay xuống, trong vòng một tháng nhất định phải chạy đến Tử Hà môn, nếu quá hạn có khả năng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Thấy Diệp Thiếu Vân nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tiêu Dao vội vã hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì nhưng Diệp Thiếu Vân không nói rõ, chỉ bảo hắn nhanh chóng chạy về.
Thấy Diệp Thiếu Vân nói trịnh trọng như vậy, Tiêu Dao lập tức đến.
Người đi cùng Tiêu Dao còn có Cảnh Tử Mặc.
Hai người một trước một sau, hạ xuống trên quảng trường Tử Hà môn, hai người vừa đến Diệp Thiếu Vân đã cảm giác được, ra ngoài nghênh đón.
Vừa thấy Diệp Thiếu Vân, Tiêu Dao hỏi: “Thiếu Vân, gọi ta gấp gáp đến có chuyện gì?”
“Lục huynh đang ở nơi này của ta.” Diệp Thiếu Vân mở miệng nói.
Hai người hơi bất ngờ, Lục huynh trong miệng Diệp Thiếu Vân chắc chắn là Lục Trần, hai người liếc nhìn nhau, không hiểu vì sao Lục Trần lại đến nơi này của Diệp Thiếu Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận