Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 134: Học phủ kiếm tu đỉnh cao (2)

Huống chi hắn chỉ là một đồ đệ bị trục xuất khỏi Kiếm Đế cung.
Lục Chính Hằng cũng ngơ ngác, hắn chỉ từng nghe qua Long Lân Ngư. Nghe nói nó rất bổ dưỡng, hiệu quả không thua kém vài bảo dược. Nhưng cũng chỉ là nghe qua, chưa từng thấy chứ đừng nói tới hi vọng xa vời là được nếm thử.
Lụ Trần lười biếng nói: “Đúng, Long Lân Ngư, mùi vị cũng không tệ lắm, đặc biệt lấy ra để mọi người nếm thử.”
Kiếm Thu Dịch nhếch miệng, vui mừng hớn hở: “Thịnh tình không thể từ chối, thịnh tình không thể từ chối. Cảm tạ, cảm tạ.”
Kiếm Thu Dịch không từ chối. Nói đùa, đây chính là Long Lân Ngư, nếu hắn ra vẻ cao ngạo không ăn thì đó chẳng phải là ngu xuẩn sao.
Lục Trần nói: “Ta không mời ngươi nữa, ngươi có thể không ăn.”
Kiếm Thu Dịch nhìn xung quanh giả bộ ngu ngơ xem như không nghe thấy lời Lục Trần nói.
Lục Chính Hằng hỏi: “Đúng, tiểu tử ngươi mấy tháng rồi đã đi đâu? Không phải nói là trong vòng ba tháng sẽ về à, sao lại chậm trễ hai tháng?”
Lục Trần nói: “Không phải là ta làm theo những gì ngươi nói sao, ngươi bảo thánh nữ của Thánh địa Dao Trì có dáng dấp không tệ, ta đi cướp nàng về làm nha hoàn.”
Lục Chính Hằng trợn trắng mắt, mặc dù biết thế lực sau lưng tiểu tử này như một phần của núi băng nhưng hắn không tin tiểu tử này thật sự có can đảm làm như vậy. Thánh địa Dao Trì là thánh địa hàng đầu trong Hoang vực, nổi danh khắp nơi, có năm vị Thánh cảnh tọa trấn.
Hắn chỉ là một tên Siêu Phàm cảnh, lại dám giương oai ở Thánh địa Dao Trì.
Lục Chính Hằng tức giận nói: “Nha hoàn kia đâu, sao không thấy ngươi mang về?”
Lục Trần: “Dáng dấp Liễu Khuynh Thành cũng được, biết nghe lời, làm nha hoàn cũng ổn.”
Kiế Thu Dịch ở bên cạnh lập tức mở miệng: “Lục Trần, mặc dù ngươi là kiếm chủ của thế hệ này nhưng có một số người ngươi không thể trêu vào. Vó dụ như Diêu Hi Thánh chủ, mặc dù nàng tọa trấn Hoang vực nhưng uy danh vang vọng tới các vực khác. Từng có một vị phong chủ nào đó trong Kiếm Đế cung đắc tội với Diêu Hi Thánh chủ, bị Diêu Hi Thanh Chủ làm cho sợ hãi không dám ra ngoài. Nếu không bắt buộc thì chớ chọc đến vị này.”
Phong chủ của Kiếm Đế cung, tu vi cao ngất, dù là kiếm tu hay là kiếm thánh đều có thể tung hoành bát hoang.
Thế nhưng lại bị Diêu Hi Thánh chủ làm cho không dám hó hé gì.
Kiếm Thu Dịch hết lòng nhắc nhở Lục Trần, mặc dù hắn là người Kiếm Đế cung, có thân phận địa vị rất cao. Nếu như đắc tội Diêu Hi Thánh chủ, kể cả cung chủ của Kiếm Đế cung đứng ra cũng chưa chắc nói chuyện được.
Vị Diêu Hi Thánh chủ này không chỉ có thực lực cao đến dọa người mà nghe nói còn có quan hệ với thần nữ Thanh vực.
Lục Trần đương nhiên biết Kiếm Thu Dịch đang nhắc nhở mình, cười cười, cũng chẳng thèm để tâm, hắn cũng được xem là đệ tử của Thánh địa Dao Trì, bởi vì Diêu Hi là nhị sư phụ của hắn, cho dù hắn có lật tung Thánh địa Dao Trì đến long trời lở đất, thì nhị sư phụ cũng sẽ không nói một lời.
Lục Chính Hằng nghiêm nghị nói: “Dịch huynh nói rất đúng, ngươi đừng quá huênh hoang, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.”
Lục Chính Hằng có chút không thoải mái khi gọi Kiếm Thu Dịch là Dịch huynh, tu vi của Kiếm Thu Dịch cao hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng đành chịu, nếu không gọi là Dịch huynh, thì Kiếm Thu Dịch sẽ nổi nóng với hắn.
Lục Trần thản nhiên cười: “Lão già, đừng lo lắng, không sao đâu.”
Lục Trần cũng không nói Thánh chủ Diêu Hi nổi tiếng khắp Hoang vực là nhị sư phụ của hắn, bởi vì khả năng chịu đựng của lão già có hạn, lỡ như não bị nhồi máu thì sẽ không hay.
“Cá chín rồi, ăn trước đi, ngươi hãy củng cố lại cảnh giới, tranh thủ càng sớm càng tốt đột phá Hoàng cảnh.” Lục Trần nói với lão già những lời như thế.
Cảnh giới của lão già quá thấp, cộng thêm chẳng có mấy cơ hội, cần cù tu luyện cả đời cũng chỉ ở Vương cảnh trung kỳ.
Lục Chính Hằng không nói nên lời, những lời này sao lại khó nghe như vậy.
Ẩn ý của tên nghịch tử này giống như muốn nói rằng nếu hắn không bước vào Vương cảnh, thì sẽ không đủ tư cách làm cha của mình.
“Đây chính là Long Lân Ngư sao, quả nhiên là mỹ vị.” Kiếm Thu Dịch cũng chẳng khách sáo, trong khi hai người kia đang nói chuyện, hắn gắp một miếng thịt cá cho vào miệng, hai mắt bỗng sáng rỡ.
Long Lân Ngư không chỉ có hương vị thơm ngon mà còn chứa lượng tinh khí dồi dào, có tác dụng bồi bổ cơ thể.
Lục Chính Hằng cũng không cảnh cáo Lục Trần nữa, tên nhóc vô lương tâm này, toàn bộ máu thịt của Yêu Vương lần trước mang về đều cho hộ vệ hết, hại hắn chỉ biết nuốt nước bọt, lần này Long Lân Ngư bát trân còn quý giá hơn cả thịt của Yêu Vương, nói gì thì nói cũng phải ăn cho đã miệng.
Một giờ sau, con Long Lân Ngư hơn 50kg đã được giải quyết sạch sẽ, không sót lại giọt canh nào, Lục Trần chỉ ăn một ít, phần lớn đã bị Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch cùng nhau giải quyết, hai người đó là Vương giả, dạ dày rất lớn, một bữa ăn 20-25kg cũng không thành vấn đề.
Sau khi ăn xong tất cả đều đi nghỉ ngơi.
Hai người Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch đã ăn quá nhiều, cần phải tiêu hóa, cải thiện sức mạnh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười ngày.
...
Bên ngoài vương cung, Hạ Thiên và Nhân Vương Dịch Khuyết của thành Tề Hoàng trú trong một tửu quán, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự nghi ngờ, kẻ đầu têu Lục Trần chẳng phải đã trở lại rồi hay sao? Sao bên trong vương cung vẫn yên tĩnh như trước, không có giao tranh nổ ra ư?
Bởi vì bọn họ cho rằng, sở dĩ Kiếm Vương không giết Lục Chính Hằng là để chờ Lục Trần tự đến chui đầu vào rọ.
Nhưng mười ngày trước, Lục Trần đã trở lại rồi, Kiếm Vương lẽ ra đã giết chết Lục Trần, mà Lục Chính Hằng vì mất đi con trai nhất định sẽ quyết chiến với Kiếm Vương, sự chấn động khi hai Vương cảnh giao chiến ắt phải nổ ra, tuy nhiên, đã mười ngày liên tiếp, bên trong vương cung vẫn rất yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận