Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 188: Hoàng Tuyền chỉ độ người có duyên (1)

Lục Trần mở miệng nói: “Lão già, ngươi còn muốn mặt mũi không, đòi tài nguyên tu hành từ ta.”
Sắc mặt Lục Chính Hằng đỏ lên, giận dữ nói: “Thằng nhóc thối, có phải ngươi chán sống rồi hay không, dám nói như vậy với ông già ngươi, đừng tưởng ngươi có nhiều thân phận trâu bò ở bên ngoài, ở trước mặt ông đây, ông già ngươi vẫn là ông già ngươi.”
Lục Trần: “...”
“Bỏ đi, nể tình ngươi nghèo trắng tay, cho ngươi chút thứ tốt vậy.” Lục Trần nói xong, sau đó rầm rầm, móc ra một đống đồ lớn đặt trên mặt đất.
Có bình đan dược, bình rượu, linh quả trong suốt, còn có hai con cá hình thể khổng lồ đang vui vẻ nhảy nhót.
“Tiên Nhân túy!”
Lục Chính Hằng nhìn thấy có hai bình Tiên Nhân túy trong đống đồ, liếc mắt một cái đã nhận ra, dù sao thì hôm qua cũng đã uống.
Còn về những thứ khác thì hắn lại không biết, dù sao thoạt nhìn đều là thứ tốt.
Lục Trần trợn mắt, nói: “Lão già, ngươi chỉ biết Tiên Nhân túy thôi sao.”
“Những đan dược này là…” Lục Chính Hằng nhìn về phía bình đan dược, tò mò hỏi.
“Mấy đan dược lục thất phẩm, có tăng cường linh hồn, có nuôi dưỡng thân thể, có hồi phục linh lực, có phá cảnh, lung tung gì cũng có…” Lục Trần nói rất tùy ý, sau đó lại chỉ vào một bình sứ trắng đẹp đẽ nói: “Bình này là Chân Long dịch, không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối đừng dùng, một bình tương đương với một cái mạng.”
“Hai quả màu tím này là hỏa diễm quả, bên trong hàm chứa từng tia quy tắc hỏa diễm, còn có thể cảm nhận được khí tức của quy tắc hay không thì phải xem thiên phú của ngươi.”
“Hai con cá này là Long Lân Ngư, một trong tám thứ quý giá, ngươi có thể ăn nó, cũng có thể tạm thời nuôi dưỡng.”
Nói đến cuối cùng, Lục Trần kết luận một câu: “Những tài nguyên này có thể giúp người tu luyện đến Thánh cảnh, cho dù không nhập Thánh cảnh, ngươi cũng sẽ chạm đến Hoàng cảnh rất nhanh, nếu không, ngay cả giới của Hoàng chủ ngươi cũng không chạm đến được.”
Sau đó Lục Trần nói ra lai lịch, miệng của Lục Chính Hằng sớm đã há thành chữ O, bời vì đống đồ này đều không thua kém Tiên Nhân túy, thậm chí còn có cái vượt qua.
Nhưng nghe thấy lời nói khinh thường của Lục Trần, Lục Chính Hằng lại giận dữ: “Những thứ này không phải tông môn tặng ngươi sao, ngươi thần khí gì chứ.”
Lục Trần trợn mắt, nói: “Lão già, đừng có vô tri như vậy được không, ta là loại người dựa vào sư môn sao, những thứ này đều do ta cướp được… chậc, là vì ta quá đẹp trai nên người ta khóc lóc cầu xin ta nhận lấy, có được những thứ này đều dựa vào mị lực của bản thân đó.”
Lời của Lục Trần khiến Lục Chính Hằng không thể tin được, cho dù thằng nhóc thối có giải thích thế nào thì trong lòng hắn cũng cho rằng là sư môn đưa cho hắn, dù sao thì hoàn cảnh của thằng nhóc thối này đâu thể có được những đồ nghịch thiên có giá trị như vậy được.
Thời gian vội vàng thoáng qua, một tháng trôi qua, hôm nay Lục Trần đang tu luyện thì bỗng nhiên Kim Mông tìm hắn nói có tung tích của Tề Cảnh.
Tề Cảnh là đệ đệ của Tề Hoàng, Vương cảnh viên mãn vô hạn tiếp cận cảnh giới Vương giả tuyệt đỉnh.
Từ sau bữa tiệc, hai người họ luôn tìm kiếm tung tích của Tề Cảnh, thậm chí còn phát động mỗi một gia tộc Vương cảnh thành Tề Hoàng, bao gồm các thế lực của nhà đấu giá Khổng Tước, Trân bảo các, cửa tiệm Đan Hoàng, trong mắt người ngoài, Lục Trần bọn họ là muốn diệt sạch tai họa ngầm.
Bởi vì Tề Cảnh với Tề Hàn vẫn còn sống, mà hai người họ còn sống một ngày thì sẽ có uy hiếp tiềm ẩn.
Quả thật Lục Trần và Kim Mông hoàn toàn là vì Mộ Địa đồ Liễu Kình.
Lúc trước Tề Minh ngã xuống, không tìm được Mộ Địa đồ trong nhẫn không gian của hắn, nên đã suy đoán có thể Tề Minh đã giao Mộ Địa đồ cho đệ đệ ruột của mình hoặc là con nối dõi Tề Hàn, một tháng nay hai người họ luôn tìm kiếm tung tích của bọn họ.
Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng cũng có được chút manh mối.
Lục Trần gặp Kim Mông trong cung điện, mở miệng hỏi: “Tề Cảnh ở nơi nào.”
Kim Mông mở miệng nói: “Có người nói Tề Cảnh xuất hiện ở Minh hồ, có khoảng ba bốn người chứng kiến.”
Minh hồ!
Hai trăm dặm về hướng đông ngoài thành Tề Hoàng có một hồ nước cực lớn.
Minh hồ vốn không gọi là Minh hồ, vốn là một hồ nước không tên, chủ yếu là từ nhỏ Tề Hoàng lớn lên bên cạnh Minh hồ, ít rời nhà, du ngoạn trở về đã là Hoàng cảnh, đánh bại Nguyên Hoàng, tự xưng Tề Hoàng, đồng thời hồ nước nơi quê nhà của Tề Minh cũng được đổi thành Minh hồ.
Lấy tên Tề Hoàng để đặt tên.
“Đi thôi, đi xem một chút, tìm Tề Cảnh hỏi xem có phải Mộ Địa đồ ở trên người hắn hay không?” Lục Trần lập tức nói.
“Được.”
Kim Mông gật đầu rồi xuất phát với Lục Trần, hai người họ rời khỏi Tề Hoàng cung cũng không kinh động đến bao nhiêu người, nhưng vẫn có hộ vệ cho nên đã đi báo cáo Lục Chính Hằng, mà Lục Chính Hằng biết được Lục Trần với Kim Mông ra ngoài cũng không thèm để ý.
Con trai đã trưởng thành, làm chuyện gì không cần hắn hỏi đến.
Xuất phát từ Tề Hoàng cung đến Minh hồ khoảng hai trăm dặm, bởi vì không có Truyền tống trận nên chỉ có thể bay, một ngày sau, hai người họ thuận lợi đến Minh hồ, một hồ nước cực lớn hiện ra trước mặt hai người họ.
Ánh trăng sáng tỏ, vô cùng sáng ngời, dưới bóng đêm, từng cây thông cổ thụ bên cạnh Minh hồ chiếu rọi trên mặt hồ tạo nên cảnh sắc rất xinh đẹp.
Kim Mông mở thần niệm, kéo dài vô hạn, cảm giác hoàn cảnh xung quanh, sau đó lắc đầu nói: “Không cảm nhận được khí tức Vương cảnh, lẽ nào Tề Cảnh đã rời khỏi nơi này.”
Ở trung tâm Minh hồ có một đảo nhỏ, trên đảo nhỏ có mấy căn nhà thấp vẫn còn sáng đèn.
“Đến trung tâm hồ xem chút đi!” Lục Trần mở miệng nói.
Hai người họ đạp sóng mà đi, đi tới trung tâm hồ rất nhanh.
Căn nhà trên đảo nhỏ vẫn còn sáng đèn, nhưng môi trường xung quanh lại rất yên tĩnh, ngay cả tiếng chim thú côn trùng vang lên đều không có, đột nhiên sắc mặt Kim Mông kịch liệt thay đổi: “Không ổn, đi.”
Lục Trần cũng phát hiện có gì đó không đúng, nhiều lần sinh tử nên cảm giác với nguy hiểm tiềm tàng rất nhạy bén.
“Võ Vương, nếu đã tới rồi, sao không ở lại thêm một chút!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận