Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1879. Lửa giận của Minh Xà đế quân (2)

Hai canh giờ vội vàng trôi qua, Minh Xà đế quân xuất hiện bên trên Hoàng Đô, hắn lộ ra bản thể, cơ thể dài mấy vạn mét thô như núi non tản ra khí tức khủng bố ngập trời.
Luồng khí tức này bao trùm Hoàng Đô mênh mông, vô số người ngẩng đầu lập tức nhìn thấy quái vật khổng lồ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khoảng cách Minh Dạ bị diệt chưa đến ba canh giờ, Minh Xà đế quân đã mang theo lửa giận ngập trời giáng lâm Hoàng Đô, đến hỏi tội.
“Thương Lan, cút ra đây!” Trong miệng Minh Xà đế quân phun ra một tiếng long trời lở đất.
Soạt!
“Minh Xà, ngươi giáng lâm hoàng cung là có ý gì?” Thương Lan đế quân mặc hoàng bào, thoạt nhìn dáng vẻ bất phàm, đi tới trên bầu trời, nhìn chăm chú vào con rắn khổng lồ ở phía trước.
“Ngươi nói xem?” Hai mắt Minh Xà đế quân lạnh băng nhìn chằm chằm Thương Lan, nói ra lời lạnh lùng: “Thương Lan, vậy mà ngươi lại trơ mắt nhìn Minh Dạ bị giết, không kịp thời cứu viện.”
Lời nói của Minh Xà đế quân khiến Thương Lan cạn lời, thù hận giữa hai bên chất chứa đã lâu, Minh Xà nghĩ quá đẹp rồi, vậy mà lại chỉ trích mình không cứu Minh Dạ.
Sắc mặt Thương Lan lãnh đạm đáp lại một câu: “Ta không có nghĩa vụ đó.”
“Không có nghĩa vụ?” Ánh mắt Minh Xà đế quân vô cùng đau thương, sau đó lớn tiếng nói: “Hay cho câu không có nghĩa vụ, nửa tháng sau ta nhất định sẽ tiêu diệt Hoàng Đô, để người toàn thành đền mạng.”
Lời nói của Minh Xà đế quân khiến cho sắc mặt Thương Lan thay đổi, cũng khiến cho vô số người phía dưới thay đổi sắc mặt.
“Thương Lan, có lẽ ngươi biết hung thủ là ai, nói cho ta biết hung thủ ở đâu.” Minh Xà lại hỏi.
“Hung thủ là gia gia ngươi!” Thương Lan vẫn chưa mở miệng, đột nhiên truyền đến âm thanh to lớn từ bên cạnh.
Một luồng sáng vàng kim từ phía dưới vọt thẳng lên, nhanh chóng hóa thành một con vượn lớn màu vàng kim khổng lồ, bộ lông màu vàng kim quanh thân giống như tơ lụa, vô cùng bóng loáng, mặt ngoài còn lưu chuyển một tầng dịch thể như nước màu vàng kim, luồng khí tức kinh khủng ngập trời bộc phát từ trên người con vượn lớn màu vàng kim.
“Đế Quân!”
“Cấp bậc Đế Quân!”
Con vượn lớn màu vàng kim xuất hiện khiến Minh Xà và Thương Lan hơi biến sắc, đặc biệt là Minh Xà, nhìn vượn lớn trước mặt lại cảm giác được nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong nguyên thần, không chỉ bởi vì tu vi của đối phương mạnh mẽ không thua kém hắn, mà còn bởi vì một loại huyết mạch trời sinh áp chế.
Minh Xà mơ hồ có xúc động bái lạy người đó.
“Yêu thú Vương Giả!” Minh Xà thốt ra một câu.
Ánh mắt Minh Xà đột nhiên thay đổi, nhìn vượn lớn màu vàng kim kiêu ngạo không ai sánh được trước mặt, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện e ngại, vượn lớn này là yêu thú Vương Giả, yêu như bọn họ đối mặt với yêu thú Vương Giả, bị vây ở thế yếu tự nhiên, xuất phát từ uy áp bên trong huyết mạch.
Loại yêu bình thường như hắn đối chiến với yêu thú Vương Giả không phát huy ra toàn lực được.
“Ngươi hét lớn trên bầu trời hoàng thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến chủ nhân nhà ta tu hành, hiện tại hãy ngoan ngoãn câm miệng cho ta.” Lượng Tử nói xong, luân chuyển nắm đấm, mạnh mẽ đấm về phía đầu con rắn khổng lồ đó.
Bên trong hai quyền của Lượng Tử ẩn chứa lực lượng ngập trời, khủng bố vô cớ, giáng xuống đầu rắn, suýt chút nữa khiến Minh Xà đế quân ngất đi.
“A…”
Minh Xà đế quân ăn hai quyền của Lượng Tử, cảm giác hộp sọ đều muốn nứt ra, nước mắt chảy dài, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Minh Xà đế quân lắc đầu choáng váng, lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vượn lớn màu vàng kim cao lớn đứng ở phía trước, hai tròng mắt thiêu đốt lửa giận: “Cùng là Yêu tộc, tại sao ngươi lại giúp Nhân tộc.”
Trong lòng Minh Xà đế quân có tức giận, yêu thú Vương Giả này không nói nhiều lời, vừa lên đã tặng ai quyền lên đầu hắn, lực lượng vô cùng cường hãn, suýt chút nữa làm hộp sọ của hắn vỡ ra, hiện tại còn có chút mê man.
Hơn nữa hiện tại hắn vẫn chưa hiểu bản thân đã đắc tội với yêu thú Vương Tôn này ở đâu.
Đồng tử màu vàng kim của vượn lớn lạnh lùng, châm chọc một câu: “Đã nói với ngươi, ngươi đã quấy rầy chủ nhân nhà ta tu hành, còn hỏi ta tại sao lại giúp Nhân tộc.”
“Chủ nhân nhà ngươi là Đạo Tổ nào?” Sắc mặt Minh Xà đế quân hơi đổi, trong lòng khẩn trương khó hiểu, theo hắn thấy, cường giả có thể khiến cho vượn lớn màu vàng kim thần phục ít nhất cũng là Đạo Tổ.
“Chủ nhân nhà ta tạm thời vẫn chưa phải là Đạo Tổ, chỉ là một Thánh Đế!” Vượn lớn màu vàng kim lười biếng nói.
“Thánh Đế?”
Vẻ mặt Minh Xà đế quân mơ màng, yêu thú Vương Giả kiêu ngạo nhất trong yêu thú lại nhận Thánh Đế làm chủ, có thể sao?
Ngay cả Thương Lan đế quân bên cạnh cũng hơi bất ngờ, trong lòng rất khó hiểu, sao thanh niên đó có thể thu phục yêu thú Vương Giả.
Bỗng nhiên Minh Xà đế quân phản ứng lại, đột nhiên nhận ra yêu thú trước mặt rất giống với con vượn lớn màu vàng kim lần trước nhìn thấy ở trận pháp giám sát, nói cách khác, lúc trước là đối phương ngăn cản kiếp nạn cho thành Lưu Phong.
Hơn nữa, lẽ nào chủ nhân của đối phương là thanh niên đánh chết con của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Minh Xà đế quân trở nên đỏ như máu, lửa giận từ đáy lòng sinh sôi nảy nở, quát lớn: “Chính là chủ nhân trong miệng ngươi đã giết con ta.”
“Không biết!” Vượn lớn màu vàng kim lắc đầu, sau đó nói: “Cho dù giết con ngươi, thì ngươi có thể làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận