Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1914. Tay không bắt sói trắng

“Tống tài đồng tử, rõ ràng biết không phải là đối thủ của Cơ Hạo Ảnh, một hai phải đi khiêu chiến, ngươi không phải đầu sắt bình thường.”
Hai người Lý Huyền và Phù Thù nháy mắt ra hiệu với Tiêu Quan Lâm.
Đối với Tiêu Quan Lâm, hai người không phải quen thuộc bình thường, tên nhóc này khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh không dưới bốn năm lần, nhưng mỗi lần đều thất bại, đồng nghĩa với dâng tặng Ngộ Đạo đan, thế nên cho Tiêu Quan Lâm một biệt danh tống tài đồng tử.
Tiêu Quan Lâm nghe thấy bốn chữ tống tài đồng tử, trên mặt hơi có chút lúng túng, chỉ là rất nhanh khôi phục bình thường, dù sao giễu cợt một câu: “Ta có gan khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, ngược lại không giống người nào, ngay cả dũng khí đi khiêu chiến cũng không có.”
Nhóm người Lý Huyền ha ha cười một tiếng, nói: “Đó là bởi vì bọn ta thông minh hơn ngươi, biết không phải là đối thủ nên không đi khiêu chiến.”
“Mẹ nó!”
Tiêu Quan Lâm nghe nói như thế, lập tức giơ lên một ngón giữa với nhóm người Lý Huyền.
Sau khi Tiêu Quan Lâm thất bại, người xung quanh yên lặng đợi ở bên cạnh, trong thời gian kế tiếp, lại có mấy người khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, không phải là môn đồ giới chủ, mà chỉ là thế lực Đạo Tổ.
Mặc dù không tương thích với cảnh giới sư tôn nhưng những môn đồ Đạo Tổ này cảm thấy không kém gì người nào đó, cho dù cũng giống đồ đệ giới chủ.
Cảnh giới sư tôn cao không có nghĩa là dạy dỗ đệ tử lợi hại.
Nhưng lý tưởng rất phong phú, thực tế rất xương xẩu, thực lực của Cơ Hạo Ảnh cho bọn họ một kích nặng nề, bị gõ tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng.
Thực lực Cơ Hạo Ảnh lớn mạnh, bọn họ gần như không phải đối thủ, ngay cả lưỡi quang minh dày đặc cũng không thể chống đỡ được, thất bại thảm hại, chênh lệch quá lớn với môn đồ giới chủ.
Sau khi liên tiếp mấy môn đồ Đạo Tổ bị thua, không người nào dám khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh.
Trong những người đồng cấp khác có thể thắng được Cơ Hạo Ảnh chưa tới một ngón tay.
Trong những chiến tích thiên kiêu mà đại chúng biết rõ trước đây, chỉ có hai người từng nghiền áp được Cơ Hạo Ảnh, thứ nhất là đồ đệ thứ bảy Đông Dật Lưu của thành chủ thành Vận Mệnh, thứ hai là Võ Vô Địch môn chủ đời sau của Thánh Môn.
Hai người này từng chính diện đánh bại Cơ Hạo Ảnh, ngoài ra, không ai có thể chiến thắng Cơ Hạo Ảnh, nhiều nhất đều là hòa nhau.
Nhưng mà nghe nói Đông Dật Lưu đã vào Tạo Giới cảnh, không tham gia chiến đấu dưới Tạo Giới cảnh, mà lần này Đạo giới mở ra, Võ Vô Địch coi như là chủ nhân một phương, hiển nhiên không thể nào xuất hiện khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, nói cách khác, Cơ Hạo Ảnh tạm thời không có đối thủ.
Đợi một canh giờ tiếp theo cũng không có người khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh.
Lục Trần nhìn trái ngó phải, trong lòng thở dài, xem ra không ai cống hiến Ngộ Đạo đan, hắn cất bước tiến lên, tiến vào bên trong đài chiến đạo.
Cùng lúc đó, Cơ Hạo Ảnh cũng mở mắt, một ánh mắt đặc biệt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lục Trần.
Người xung quanh vốn dĩ cảm thấy không ai dám khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, mặt lộ vẻ thất vọng, cho dù là Lục Trần bước lên đài chiến đạo, trên mặt lại lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú.
Chỉ là rất nhanh, mặt mọi người lộ vẻ nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ phát hiện người lên sân khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh là một thanh niên vô cùng xa lạ, ít nhất xung quanh không có ai nói ra lai lịch của đối phương.
Đám người Lý Huyền nhìn thấy Lục Trần đi tới, mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Trong mấy người chỉ có Lý Huyền và Hải Tu Minh quen thuộc sức chiến đấu của Lục Trần một chút, suy cho cùng hắn thông qua được Kiếm Quân Chủ bố trí năm cửa khảo hạch, mạnh như bọn họ, cũng chỉ thông qua cửa thứ ba mà thôi.
Ngay cả cửa thứ tư cũng chưa thông qua.
Lục Trần có thể thông qua cửa thứ năm, không thể nói sức chiến đấu.
Bốn người Phù Thù, Bạch Thanh Nhi, Trần Ngọc Thiên, Tiêu Quan Lâm không quá rõ ràng sức chiến đấu của Lục Trần, nhất là hai người sau, gần như chưa nghe qua cái tên Lục Trần này, điều này cũng có nghĩa, đối phươngcó thể không phải thế lực đến từ giới chủ.
Đối phương nghĩ muốn khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, hẳn là vô cùng khó khăn.
“Hãy xưng tên!” Cơ Hạo Ảnh nhìn Lục Trần nói.
“Lục Trần, một người vô danh!”
Lông mày Cơ Hạo Ảnh chau lại, quả thật chưa từng nghe cái tên này, cỉ là không biết vì sao, cảm nhận được một chút khí tức uy hiếp ở trên người đối phương.
Người vây xem xung quanh, nhanh chóng tìm tòi trong đầu, cũng không có danh tiếng về cái tên này, ánh mắt trở nên cực kỳ kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là một hạng người vô danh bừa bãi?
Lại hạng người vô danh bừa bãi, vì sao lên tiêu tiền bị đánh?
Bởi vì khiêu chiến Cơ Hạo Ảnh, cần phải trả một ngàn viên Ngộ Đạo đan.
Lục Trần nhìn Cơ Hạo Ảnh nói: “Ta, tại hạ vừa nhìn ngươi kiếm không ít Ngộ Đạo đan, hay là chúng ta đánh cược lớn như thế nào?”
Cơ Hạo Ảnh hỏi: “Ngươi muốn đánh cược như thế nào?”
Lục Trần nói: “Tiền đánh cược là một vạn Ngộ Đạo đan, một lần phân định thắng thua.”
Đánh cuộc một vạn viên Ngộ Đạo đan!
Đồng tử Cơ Hạo Ảnh khẽ co rút.
Bốn phía cũng xôn xao, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiền đánh cược lớn như thế, vạn viên Ngộ Đạo đan lại không phải số lượng nhỏ gì, cho dù là môn đồ của giới chủ, cũng rất khó khăn lấy vạn viên Ngộ Đạo đan ra ngoài trong một lần.
Bọn họ không khỏi nghi ngờ, thanh niên vô danh bừa bãi này có thể lấy ra vạn viên Ngộ Đạo đan sao?
Hết chương 1899.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1900
Bạn cần đăng nhập để bình luận