Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 567: Quay về thành Vô Song

Một võ giả muốn cô đọng kiếm ý khó khăn đến cỡ nào, kiếm tu mới có tư cách phát biểu ý kiến, lúc trước Lục Trần cửu tử nhất sinh mới cô đọng được kiếm ý, hơn nữa người có thể cô đọng kiếm ý ở dưới Vương cảnh càng đếm được trên đầu ngón tay.
Tổ sư sáng lập Kiếm Đế cung được tính là một người, người thứ hai là cung chủ đời thứ ba Kiếm Đế cung, người thứ ba chính là hắn.
Có thể nói sự tích về hắn có thể ghi vào sử sách.
Tuy rằng dựa theo thời gian để tính, tu luyện ra một phân thân tiêu tốn thời gian lâu hơn cô đọng kiếm ý, xem ra giống như phân thân pháp khó khăn hơn cô đọng kiếm ý, nhưng Lục Trần vẫn cảm thấy kiếm ý khó khăn hơn một chút.
Dù sao kiếm ý hoàn toàn nhìn xem thiên phú, không để ý đến độ tuổi và thực lực, bởi vì Kiếm Đế cung có rất nhiều Vương cảnh đều chưa lĩnh ngộ được kiếm ý.
Hoặc nói không tăng cô đọng kiếm ý lên được.
Còn môn Hỗn Nguyên Vô Cực phân thân pháp này lại chỉ cần tiêu tốn thời gian dài, chắc đều có thể thành công.
Tô Mục Đồng lắc đầu nói: “Tiểu tử, đây là ngươi ếch ngồi đáy giếng, một vài kiếm tu giả chân chính, Tẩy Tủy cảnh hoặc Siêu Phàm cảnh có thể lĩnh ngộ kiếm ý, khi là Vương cảnh đã tăng kiếm ý lên đến cấp Vương, thuộc về Vương yêu nghiệt trong Vương, Vương cảnh có thể vượt cảnh giới chém giết Hoàng cảnh.”
“Hơn nữa cấp bậc kiếm ý của Vương yêu nghiệt trong Vương đi theo cảnh giới, phá vỡ vào Hoàng cảnh, cảnh giới cũng sẽ tăng lên đến cấp bậc Hoàng cảnh, nhân vật như vậy đã là thiên phú tuyệt đỉnh, trên đời khó tìm, nhưng ngươi để cho hắn tu luyện môn phân thân pháp này, chậm thì mười mấy năm, lâu thì lấy vạn năm để tính toán.”
Trong trí nhớ của Tô Mục Đồng đương nhiên có ghi lại kiếm tu, kiếm tu là loại khác trong võ giả, lĩnh ngộ kiếm ý trong kiếm tu càng là tồn tại đáng tôn trọng trong kiếm tu, cũng được phần lớn võ giả cùng tôn vinh, biến thái không thể khiêu khích.
Tuy rằng tiểu tử này lĩnh ngộ kiếm ý khi ở Nguyên Thần cảnh, nhưng vẫn kém hơn một chút với Vương trong Vương trong trí nhớ của hắn.
Nhưng mà hắn phá ghi chép lại tu luyện Hỗn Nguyên Vô Cực phân thân pháp, không đến một năm đã tu thành, không thể nói rằng thiên phú của đối phương kém được.
Lục Trần sờ mũi, nói: “Ta đã lĩnh ngộ kiếm ý từ Tẩy Tủy cảnh.”
Lúc trước Lục Trần từ Tẩy Tủy cảnh vào Siêu Phàm, tự chém chín lần, kiếm ý đã lĩnh ngộ từ Tẩy Tủy cảnh viên mãn, lĩnh ngộ không lâu phá vỡ vào Siêu Phàm, sau đó lại chém.
Tô Mục Đồng: “…”
Ngổn ngang trong gió trong chốc lát, Tô Mục Đồng phục hồi tinh thần lại, nói: “Mặc dù phân thân này rất nhiều chỗ tót, nhưng bây giờ ngươi quá yếu, có thể dùng thì đừng dùng, lúc này ngươi đã biết cô đọng một phân thân khó khăn bao nhiêu, nếu như phân thân bị đánh chết, ngươi phải tu luyện lại từ đầu.”
“Không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng, dùng vào thời khắc mấu chốt là tốt nhất.”
Lục Trần gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, hắn có thể không biết phân thân khó tu thành đến cỡ nào sao.
Lục Trần đứng dậy, nói: “Tiền bối, ta có thể rời đi chưa.”
“Có thể.”
Tô Mục Đồng gật đầu, nói: “Phần lớn người tiến vào truyền thừa đều đã rời đi.”
Cuối cùng, Tô Mục Đồng hỏi: “Nha đầu thúi Phán quyết giả kia kêu là ngươi phá hư cung điện màu xám, nương môn này đúng là lòng dạ độc ác, hoặc nói có một nhân quả chờ ngươi.”
“Có ý gì?” Lục Trần không hiểu hỏi lại.
Tô Mục Đồng cười nói: “Ngươi cũng đã biết vì sao bọn họ bị giam ở trong này.”
Lục Trần thuật lại một lần chuyện Hàn Mặc đã nói.
Tô Mục Đồng gật đầu: “Ngươi nói không sai, sự việc chính là như vậy, là thế lực vô cùng mạnh mẽ của mấy phương Thượng Giới thiên đánh cờ, nước rất sâu.”
“Tuy rằng ta không biết tại sao bọn họ lại đại chiến, nhưng nếu như tộc Ma Bất Tử và Vu Thể giới có người bị phong ấn ở trong này, như vậy kẻ địch của bọn họ cũng khủng bố lạ thường.”
“Ngươi tiến vào phá hư cung điện màu xám, có phải tương đương với đắc tội Trớ Chú giới và vị thần sư có thể vây khốn đại Thiên Tôn kia không?”
Lục Trần gật đầu, gần như là đạo lý này, nhíu mày nói: “Bọn họ biết ta phá hư à.”
“Ha ha.”
Tô Mục Đồng vuốt chòm râu, khẽ cười nói: “Bọn họ những nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất này có năng lực thông thiên, thậm chí còn có vài người có thể đoán trước được tương lai, nắm giữ thiên cơ trong tăm tối.”
Lục Trần nghe được lời Tô Mục Đồng nói, khẽ gật đầu.
Bởi vì Thanh vực có Thiên Cơ các hơi thần bí, môn phái này lại có thể căn cứ vào thiên văn địa lý để phỏng đoán số mệnh, tương lai vân vân.
Tô Mục Đồng tiếp tục nói: “Địa sát bảy mươi hai cung trận hơi kỳ dị, nhằm vào dưới Vương cảnh, người càng mạnh càng không tiến lên được, nói cách khác không phải yêu nghiệt tuyệt đỉnh không thể phá, bọn họ được tự do bị mấy thế lực đối địch biết được, có lẽ sẽ đoán xem ai là người phá cục, nếu như người tính cách bá đạo sẽ làm phiền đến ngươi.”
Như vậy có phải mấy nhân vật lớn của Thượng Giới thiên sẽ gây phiền toái cho mình không?
Lục Trần cảm thấy không có khả năng này.
Đầu tiên ở trong suy đoán của Lục Trần, đây liên quan đến chiến đấu ở cấp bậc giữa các đại Thiên Tôn, hắn chỉ là một Nguyên Thần cảnh nho nhỏ, chỉ là một nhân vật bé như con kiến ở trong mắt những đại nhân vật kia thôi, sẽ không chú ý đến mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận