Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1172: Khởi hành

Lúc đó đã bị lực lượng Thái âm làm lạnh, suýt chút nữa là đã chết cóng.
Thời gian trôi nhanh, hiện tại hắn đã đạt tới Thánh Quân viên mãn, trở nên có khả năng chống đông lạnh cao hơn rất nhiều, có thể thích ứng với cảm giác như đao cắt lên da do hai quy tắc tạo ra.
Ngoài Lục Trần, Yến Tử Hiên và Liễu Khuynh Thành cũng có thể chống lại, cả hai đều là Thánh Quân phi phàm.
Sau khi vượt qua mấy ngàn dặm, Liễu Khuynh Thành đã không thể chịu đựng được nữa, lông mày hơi cau lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đau khổ.
“Sư muội, lấy Phượng Hoàng cổ cầm ra để chống lại đi, không cần phải cố gắng chống cự.” Lục Trần nhìn về phía sư muội rồi nói.
Tiểu sư muội không có da dày thịt béo, có thể chống lại sức mạnh do hai loại quy tắc sinh ra như hai nam tử bọn họ.
Liễu Khuynh Thành cũng không kiên trì, lấy ra Phượng Hoàng cổ cầm màu đen tuyền ra, chiếc cổ cầm treo trên đầu ba người, phát ra ánh sáng đen, giống như một bức màn đen, ngăn cản lực lượng của hai loại quy tắc.
Khúc khích!
Cơn gió mạnh được tạo ra bởi Thái âm và Thái Dương cuồng bạo đập vào bức màn hắc ám, tạo ra âm thanh khúc khích, giống như một thanh kiếm chém xuống, âm thanh chói tai.
Cho dù giông bão bên ngoài có khủng khiếp đến đâu cũng không thể xé nát bức màn hắc ám, bởi vì Phượng Hoàng cổ cầm của sư muội là Đế Khí, mà sức mạnh của gió lốc lớn nhất có thể sinh ra từ hai quy tắc trên cổ lộ cũng chỉ là cấp Chí Tôn mà thôi.
Với sự giúp đỡ của Phượng Hoàng cổ cầm, có thể bình an không lo gì mà vượt qua.
Ba người bọn họ lại tiếp tục đi qua mấy ngàn dặm, gặp phải người khác, ở phía trước, có một người đang khoanh chân ngồi, người này tóc tai bù xù, cả người toàn là vết máu, mặc dù có phóng khí tức ra để tạo thành quy tắc bảo vệ cơ, chống lại sự xâm nhập của quy tắc Thái âm và Thái Dương ở xung quanh, nhưng sức mạnh được tạo ra bởi hai loại quy tắc này còn sắc bén hơn cả đao kiếm.
Mặc dù người này là Thánh Vương đại thành, nhưng cũng không thể chịu được các cuộc tấn công liên tục, khí tức của người này đã rất yếu, đã đến mức ngọn đèn cạn dầu.
Cho dù đi dọc đường quay về cũng không được, bởi vì đã dùng hết linh quả cùng đan dược mang theo, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Người này vốn đã định từ bỏ phản kháng, nhắm mắt chờ chết đột nhiên nhìn thấy ba người, còn nhìn thấy một vật thể lơ lửng trên đầu ba người, có thể ngăn cản lực lượng gió lốc từ thế giới bên ngoài, đôi mắt vốn trống rỗng vô vọng lập tức lóe lên một tia hi vọng.
“Cứu ta với, cứu ta với.” Người này dùng hết sức lực bình sinh, đứng dậy, chạy lảo đảo về phía ba người Lục Trần.
Hắn muốn xông vào, nhưng lại bức màn hắc ám cản lại, hai tay không ngừng đánh vào màn chắn kết giới, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.
“Sư huynh.”
Ánh mắt Liễu Khuynh Thành nhìn về phía Lục Trần, lộ ra ý hỏi thăm, có muốn cứu người này không.
Tâm địa Liễu Khuynh Thành có chút mềm yếu, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia không đành lòng.
“Để cho hắn vào đi.” Lục Trần nói.
“A...”
Liễu Khuynh Thành lập tức vui mừng cộng thêm có chút kinh ngạc nhìn sư huynh, đây là lần đầu tiên sư huynh lại có thể biết tốt bụng mà giúp đỡ người khác, phải biết là từ trước tới giờ sư huynh đều luôn khinh bỉ người khác, trừ phi quen biết nhau, nếu không đại đa số đều là thấy chết mà không cứu.
“Được.”
Liễu Khuynh Thành vui mừng nhảy cẩn lên, điều khiển Phượng Hoàng cổ cầm để mở một cánh cửa.
Thánh Vương đại thành ở bên ngoài kia lập tức lao vào, sau đó ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Trong này giống như một túp lều an toàn, không cần chống lại hai loại lực lượng quy tắc từ bên ngoài xâm nhập.
“Nè, cho ngươi.” Liễu Khuynh Thành lấy ra một viên đan dược ra, đưa cho người này.
“Cảm ơn tiểu thư.” Người nọ nhận lấy, liên tục gật đầu nói cảm ơn, sau đó nuốt xuống, đan điền vốn đang trống rỗng lập tức được bổ sung năng lượng, những vết thương trên người cũng được chữa lành một cách nhanh chóng.
“Cám ơn tiểu thư và hai vị đại nhân trẻ tuổi này.” Sau khi người này phục hồi, một lần nữa nói cảm ơn ba người.
Người này thật sự rất biết ơn ba người bọn họ, bởi vì mấy năm trước hắn gặp được một nhóm nhiều người đi lên, cũng có bảo vật che chở, hắn cũng từng cầu cứu, nhưng đám người kia thờ ơ không thèm để ý đến chuyện sống chết của hắn, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
“Không có gì.” Lục Trần nhàn nhạt đáp.
“Đại nhân, ta tên là...” Thánh Vương đại thành lên tiếng nói, nhưng mà còn chưa nói xong thì đã bị Lục Trần cắt ngang: “Ngươi không cần báo đáp ân tình.”
Thánh Vương đại thành có chút lúng túng, nhưng mà cũng hiểu được, người thanh niên trước mặt này hẳn là cùng kiểu với đám người mấy năm trước, là truyền nhân của Đạo thống ở thượng giới, môn hạ có cường giả từ Thánh Vương trở lên, hiển nhiên là chướng mắt kiểu Thánh Vương tán tu như bọn họ.
“Chỉ cần đi theo là được, ta sẽ đảm bảo ngươi có thể đến thượng giới một cách an toàn." Lục Trần trả lời, sau đó ba người bọn họ cộng với người bọn họ đã cứu, tổng cộng bốn người tiếp tục để di chuyển về phía trước.
“Sư huynh, vì sao ngươi đồng ý cứu hắn?” Liễu Khuynh Thành thông qua truyền âm hỏi, việc này có chút không hợp với phong cách của sư huynh.
“Bởi vì sư huynh luôn thích giúp đỡ người khác đó.” Lục Trần trả lời.
Liễu Khuynh Thành nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như sư huynh nhà mình mà cũng thích giúp đỡ người khác, vậy thì tất cả mọi người trên đời này đều là là người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận