Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1472: Vịt chết còn mạnh miệng

Võ Minh xấu hổ và phẫn nộ, lần đầu tiên bị người đánh vào đầu, hơn nữa cũng không có cách nào, hắn am hiểu chiến đấu trực diện, không có cách đối phó với tên trộm hiểu rõ đạo Hư Không.
Toàn bộ hi vọng đều gửi gắm trên người Tây Môn Vũ.
Lục Trần vừa bước vào thế giới hạt giống hư không, khí tức nguy hiểm từ bên trái truyền đến, sau đó một luồng kiếm ý cuộn lên, xé nát đại chưởng ấn hư không từ bên trái bay đến.
Lục Trần quay đầu lại, thấy Tây Môn Vũ đứng cách hắn chừng mười thước.
Tây Môn Vũ híp mắt nói: “Là ngươi.”
Nghe thấy lời của Tây Môn Vũ, Lục Trần lập tức biết hắn đã nhận ra mình, bởi vì tên này từng ở Sơn Hải giới, biết rõ chỗ nghịch thiên của kiếm ý Kiếm Đế cung.
“Không biết ngươi đang nói cái gì.” Lục Trần lắc đầu.
“Còn giả vờ.”
Tây Môn Vũ cười lạnh, chẳng lẽ tên này nghĩ mình dịch dung rất tốt, trợn mắt nói: “Lá gan của ngươi thật lớn, dám đánh lén Võ Minh trước mặt bốn Đại Đế.”
Tây Môn Vũ hiểu được, có lẽ là lần trước lúc giới thiệu Võ Minh với Lục Trần, nói một câu Võ Minh béo nhất, sau đó tên này nhớ được Võ Minh.
Nhưng tên này có thể tìm thời cơ tốt để ra tay hay không, chẳng hạn như lúc Võ Minh ở một mình, có cần gấp gáp như vậy không.
Thật ra Tây Môn Vũ hiểu lầm Lục Trần, vốn dĩ Lục Trần có chút suy nghĩ ​​về Ngô Minh, chẳng qua sau khi lão bộc của Thời Quang giới chủ mượn hắn năm pháp bảo Tạo Giới cảnh, không có ý nghĩ gì về Võ Minh, lần này hoàn toàn là muốn bọn họ nổi sát tâm với Chúc Tập, tốt nhất là buộc Chúc Tập ra ngoài.
Bởi vì rừng huyễn thú quá lớn, dựa vào mấy người Thiên Yêu giới bọn họ, rất khó để tìm thấy hai người Chúc Tập.
“Hừ, ngươi vậy mà không thăng lên Đại Đế?” Tây Môn Vũ cảm ứng một chút, phát hiện chỉ là Thiên Tôn cảnh, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Thiên Tôn thì sao, chẳng lẽ ngươi là đối thủ của ta sao?” Lục Trần xem thường nhìn Tây Môn Vũ, giọng nói tràn đầy khinh rẻ.
Trên mặt Tây Môn Vũ lộ ra ý xấu, khắc khặc cười quái dị: “Ha ha, nhân lúc ngươi chưa thăng lên Đại Đế, để ta dạy ngươi làm người cho tốt.”
Tây Môn Vũ nói xong, trực tiếp tạo ra lĩnh vực đại đạo, nếu bây giờ không dạy cho đối phương một bài học, sau này sẽ không có cơ hội.
Lúc Tây Môn Vũ tạo ra lĩnh vực đại đạo, Lục Trần lập tức cảm nhận được cảm giác trói buộc mạnh mẽ, không gian xung quanh dường như biến mất.
Lĩnh vực đại đạo, thần thông độc nhất của cường giả Đế cảnh, lĩnh vực đại đạo triển khai, ngăn cách quy tắc khác, lĩnh vực đại đạo đồng nghĩa với cường giả Đế cảnh là vô địch, dưới Đế cảnh giống như con kiến, đương nhiên nếu cùng cấp bậc đối chiến, thì phải so xem lĩnh vực của ai mạnh hơn.
“Bó tay chịu trói đi.” Tây Môn Vũ cười ha ha nói, tự xem Lục Trần thành cá trên thớt, nhưng sắc mặt rất nhanh đã thay đổi, bởi vì hắn thấy Lục Trần không để ý đến sức mạnh của lĩnh vực, một nắm đấm cực lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Bốp!
Lục Trần một quyền đấm vào mắt Tây Môn Vũ, trực tiếp đánh hắn bay vài trăm mét.
“Oái.”
Tây Môn Vũ rên rỉ một tiếng, sau đó bên tai truyền đến một giọng nói trêu tức: “Cho dù ngươi thăng cấp Đại Đế, cũng không phải là đối thủ của ta.”
Lục Trần ở trong lĩnh vực đại đạo, quả thật không cảm thấy lực trói buộc mạnh được bao nhiêu, hắn di chuyển tự do, đột nhiên ra tay, khiến Tây Môn Vũ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tây Môn Vũ định thần lại, lập tức nổi giận, lúc đang muốn phản kháng, không biết vì sao, thời gian xung quanh đột nhiên trở nên chậm lại, giống như thời gian và không gian đang đứng yên.
Tây Môn Vũ lập tức nghĩ tới lĩnh vực, nhưng lập tức phủ nhận, bởi vì thử hắn cảm nhận được chính là lực lượng quy tắc, chưa thăng cấp đại đạo, nhưng lực lluwongj này lại không hề yếu hơn đại đạo, thậm chí còn mạnh hơn đại đạo.
Không gian xung quanh như bị khóa chặt, hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm giáng xuống mặt hắn.
Lục Trần không ngừng vung tay, đấm vào mặt Tây Môn Vũ, Tây Môn Vũ kêu thảm thiết, hét lớn: “Khinh người quá đáng.”
Tây Môn Vũ vừa nói vừa kích hoạt pháp bảo phòng ngự của thân thể, quanh thân lưu chuyển một tầng ánh sáng, nắm đấm của Lục Trần đấm lên trên mặt, phát ra tiếng răng rắc.
“Dừng, dừng, dừng.” Tây Môn Vũ cảm thấy thần quang hộ thể cũng bị đánh nát, vội vàng hét lớn, trong lòng kinh hãi không thể diễn tả bằng lời, tên này rốt cuộc là thứ quái vật gì, vì sao lĩnh vực của mình không trói buộc được đối phương, llucs này trong đầu hắn thấy hỗn loạn, tên khốn này đánh hắn ít nhất trên trăm cái, đau đến nước mắt giàn dụa.
Lục Trần dừng lại, Tây Môn Vũ lập tức cách khỏi Lục Trần trăm mét, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
Lục Trần lười biếng nói: “Cho dù ta không thăng cấp Đại Đế, hành ngươi vẫn rất dễ dàng.”
Lục Trần nói xong, nghiêng mình rời đi, chưa đi bao lâu, cảm nhận được một bức tường vô hình, đây là lực lượng đại đạo của hai người bên ngoài, Lục Trần vươn tay, trực tiếp xé nát đại đạo, lập tức rời đi.
Bên ngoài, hai người Tà Vô Không và Minh Tử cảm giác được đại đạo bị xé nát, sắc mặt trở nên khó coi, chẳng lẽ Tây Môn Vũ không ngăn cản đối phương.
Tây Môn Vũ xuất hiện trước mặt bọn họ, dáng vẻ bây giờ vô cùng thê thảm, hai mắt xanh đen, mặt sưng vù như bị ong đốt.
Người xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của Tây Môn Vũ, đều lộ vẻ kỳ quái.
Võ Minh tức giận hỏi: “Tây Môn Vũ, ngươi không ngăn được đối phương.”
Tây Môn Vũ có nhiều pháp bảo như vậy, lại không ngăn được đối phương, cũng quá phế mà.
“Ta cũng không làm gì được hắn, hắn chạy mất rồi.” Tây Môn Vũ có chút xấu hổ nói, có lẽ ý thức được một Đại Đế như mình lại không bằng Thiên Tôn có chút mất mặt, thẳng lưng, ngạo nghễ nói: “Tuy ta không làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được ta.”
Mấy người: “…”
Mấy người cạn lời, bị đánh thành dáng vẻ này, vịt chết còn mạnh miệng.
Một bên, Tần Lý còn chưa có ngất đi âm thầm kinh ngạc, Lục Trần chỉ là cảnh giới Thiên Tôn, lại đánh một Đại Đế đến mức đầu đầy u, chẳng lẽ Lục Trần không phải Vương Tôn.
“Đế Tôn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận