Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1212: Cuối cùng trong sinh mệnh phải có lúc (2)

Liễu Mục nói: “Sư đệ, ta hiểu rồi, Ngươi muốn tăng lên Đan Thánh thập phẩm trước, bản thân luyện chế Hỏa Linh Đan đúng chứ?”
“Ừ!” Lục Trần gật đầu.
Liễu Mục cười nói: “Sư đệ, ngươi đừng quá lo lắng, Vương Phúc Hải trưởng lão không phải là người bụng dạ hẹp hòi, ngươi có thiên phú luyện đan, sau này nếu có thể trở thành Đan Tôn, hoặc là Đan Đế, cũng là tin mừng rất lớn đối với Kiếm Đế cung, ta tin Vương Phúc Hải trưởng lão sẽ lấy dược liệu đưa cho ngươi.”
Lục Trần lắc đầu nói: “Sợ cái này có chút xa vời!”
“Đừng sợ, đi theo ta.” Liễu Mục vỗ ngực nói.
Sau thời gian một nén nhang, hai người tới tiểu viện của Vương Phúc Hải, vừa vào cửa thì thấy Vương Phúc Hải lười biếng nằm ở trên ghế, trong miệng ngân nga điệu hát dân gian không biết tên.
“Thì ra là Liễu Mục, tìm ta có việc sao?” Vương Phúc Hải thấy Liễu Mục, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa.
Suy cho cùng Liễu Mục là nhân tài mới xuất hiện của Kiếm Đế cung, sau này thành tựu sẽ vô cùng lớn, đối với đệ tử ưu tú như vậy, hiển nhiên mang theo nụ cười, hữu cầu tất ứng.
Chẳng qua khi ánh mắt quét đến Lục Trần bên cạnh Liễu Mục, khuôn mặt vốn dĩ đang cười của Vương Phúc Hải đột nhiên thu lại, nghiêm mặt nói: “Con thỏ nhỏ chết kia, ngươi tới làm gì, nơi này không hoan nghênh ngươi.”
Liễu Mục thấy thái độ của Vương Phúc Hải trưởng lão đối với hắn và sư đệ hoàn toàn trái ngược, không rõ hai người có ân oán gì, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần khó hiểu.
Lục Trần buông tay ra, ánh mắt dường như lại nói: “Ta biết ngay sẽ như vậy.”
Lục Trần cạn lời với Vương Phúc Hải, ngươi nói ngươi là một cường giả Thánh Đế, làm sao bụng dạ hẹp hòi như vậy, chưa từng thấy cường giả Thánh Đế hẹp hòi như vậy.
“Hắt xì!”
Đột nhiên Vương Phúc Hải nhảy mũi, sau đó liếc Lục Trần, thầm nói: “Đúng là ngươi con thỏ nhỏ chết kia nói bậy sau lưng ta.”
Lục Trần: “...”
Mẹ nó, cường giả Thánh Đế biến thái như vậy sao, ngay cả trong lòng phi bụng một câu, cũng có cảm ứng.
Lục Trần lặng yên mắng một câu: “Mẹ nó!”
Lần này đối phương không hắt xì, xem ra mới vừa rồi chỉ là trùng hợp.
“Nói đi, hai ngươi tìm ta có chuyện gì?” Vương Phúc Hải thấy hai người im lặng, hắn lười biếng hỏi.
Liễu Mục cất giọng nói: “Trưởng lão, ta cần lượng lớn dược liệu trên bát giai.”
“Chắc chắn là ngươi muốn.” Vương Phúc Hải kỳ quái nhìn Liễu Mục, nhìn toàn thân người sau đến mức không được tự nhiên.
Thấy Liễu Mục im lặng, Vương Phúc Hải đắc ý nói: “Mới vừa rồi, thần niệm của ta chưa từng rời khỏi hai ngươi các ngươi.”
Thấy hai người im lặng, trong lòng Vương Phúc Hải hài lòng đắc ý, hai tên nhóc đấu với lão già ta thì còn non lắm.
Khóe miệng Lục Trần kéo kéo, thần niệm lúc trước của lão này luôn nhìn chằm chằm vào hắn, cũng quá biến thái.
Lục Trần há hốc mồm, chuẩn bị nói chuyện, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Vương Phúc Hải lên tiếng trước: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, đừng nghĩ lấy được một gốc dược liệu từ trên người của ta, ngươi đi đi.”
Lục Trần cười khổ: “Trưởng lão, ngươi cũng quá keo kiệt!”
“Lần trước ngươi khiến bệnh tim của ta suýt nữa tức nổ khói, còn muốn lấy đồ từ trên người của ta, ngươi không có cửa đâu?” Vương Phúc Hải phất tay nói, giống như đang đuổi người.
Bên cạnh, Liễu Mục cũng khuyên nhủ: “Trưởng lão, hôm nay sư đệ đã là Đan Thánh bát phẩm, chắc chắn con đường luyện đan tương lai có thành tựu phi phàm.”
“Các ngươi không đi sao, vậy ta đi.” Vương Phúc Hải xé rách không gian, trực tiếp biến mất ở trước mặt hai người.
Liễu Mục thấy Vương Phúc Hải trưởng lão rời đi, ánh mắt chớp mắt không hiểu được, bởi vì trước kia Vương Phúc Hải trưởng lão vốn dĩ không phải như thế, mặc dù thích trêu đùa người khác, nhưng mà không cạn kiệt tình người như vậy.
Liễu Mục chỉ đành phải quay đầu nhìn về phía Lục Trần, hỏi: “Sư đệ, làm sao ngươi đắc tội trưởng lão, ôi, vậy là…”
Lời của Liễu Mục còn chưa hỏi xong thì liếc thấy trên ghế mới vừa rồi trưởng lão nằm có một chiếc nhẫn không gian.
Liễu Mục đi tới, thần niệm thăm dò vào trong đó, sau khi quét một vòng, đưa nhẫn không gian cho Lục Trần, nói: “Vương Phúc Hải trưởng lão cho ngươi.”
Lục Trần nghi ngờ nhận lấy, thần niệm thăm dò vào trong đó, ánh mắt khẽ nhíu lại, bởi vì bên trong chứa rất nhiều dược liệu, chừng trên trăm mét khối, những dược liệu này đủ luyện chế hơn vạn viên đan dược bát phẩm đến thập phẩm, cũng đủ để đưa hắn lên ngồi bảo toạ Đan Thánh thập phẩm.
Lúc này đã không cần nghĩ nữa, chắc chắn là Vương Phúc Hải cố ý để lại.
“Lão già này…”
Lục Trần vốn đang cảm thấy lão già này có phần quá tuyệt tình, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là người mạnh miệng mềm lòng thôi.
“Lão gia này, đa tạ.” Lục Trần nhìn về phía không trung nói một câu.
Trong bóng đêm, Vương Phúc Hải nghe thấy câu cảm ơn không một chút tôn kính, không chỉ không tức giận, ngược lại trên khuôn mặt già nua có thêm một nụ cười: “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm còn biết nói lời cảm ơn.”
Mặc dù con thỏ nhỏ chết tiệt kia vừa vào cửa đã tức giận giơ chân với hắn, không có chút tôn kính nào với hắn, nhưng Vương Phúc Hải cảm nhận được một thái độ khác từ trên người Lục Trần, khác với đệ tử khác bởi vì thân phận và cảnh giới của hắn có quy củ.
Nói chuyện cũng cẩn thận, điều khiển hắn khó chịu là lão già này đáng sợ như vậy sao?
Đa số loại đệ tử bó tay bó chân này khó thành người tài.
Ngược lại giống như Lục Trần, không phải vì cảnh giới hắn cao, thân phận cao có cảm giác gò bó, thậm chí còn dám lên tiếng mắng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận