Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 584: Nhất định phải chết? (2

Chúc Phi Hồng cười ha ha nói: “Có thể được thành chủ gọi là kỳ tài ngút trời thật đúng là khó được!”
Cái Cuồng đáp: “Nhưng mà người này quá ngông cuồng, không biết thu liễm, cây cao đón gió lớn.”
Chúc Phi Hồng đáp lại: “Người trẻ tuổi có sức mạnh để ngông cuồng, dù sao đối với hai tộc chúng ta hắn là ân nhân, chúng ta có thể đi ra ngoài hàng chục nghìn thậm chí hàng trăm nghìn năm trước tiên, vẫn là nhờ công lao của hắn.”
Chúc Phi Hồng biết Cái Cuồng là một Thánh Vương có lòng dạ rộng lớn, khác hẳn với các Thánh Vương ở tộc Ma Bất Tử, hơn nữa dòng họ Cái trong tộc Ma Bất Tử chiếm cứ vị trí cực kỳ quan trọng.
Nếu như Cái Cuồng có thể ra mặt thì có lẽ tiểu tử này sẽ sống sót.
“Đạo lý này không sai, thế nhưng có mấy Thánh Vương của Tài Quyết ma điện bất mãn với tiểu tử này.” Cái Cuồng nói.
Ngụ ý là hắn cũng không có cách nào ra tay.
Chúc Phi Hồng thở dài một hơi, nói: “Đứa cháu kia của ta rất sùng bái tiểu tử này, hy vọng ta ra mặt có thể bảo đảm cho hắn được.”
Cái Cuồng nói: “Hai Thánh vương của Tài Quyết ma điện tới, hắn nhất định phải chết, tộc Ma Bất Tử không thể nhục.”
“Hai Thánh vương tới?” Sắc mặt Chúc Phi Hồng hơi biến đổi, sư tình có vẻ vượt quá dự đoán của hắn.
Sau đó hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Xem ra tộc Ma Bất Tử cảm thấy thiên phú người này quá mức yêu nghiệt, muốn diệt trừ sớm rồi, lòng dạ của đám tộc Ma Bất Tử các ngươi thật là hẹp hòi.”
Cái Cuồng trầm mặc, không nói gì.
Đột nhiên, bên cạnh Cái Cuồng và Chúc Phi Hồng gợn lên một lớp sóng lăn tăn, khuếch tán ra giống như làn sóng.
Chợt có hai bóng dáng đi ra từ bên trong, ma khí vây quanh toàn thân, khí tức sâu đến không lường được.
Chúc Phi Hồng nhìn hai người, hừ lạnh.
“Cái Cuồng, vẫn khỏe mạnh chứ hả!” Một người trong đó nhìn Cái Cuồng nói, ánh mắt và giọng điệu của hắn đều rất bình thản.
Nghe giọng nói có vẻ đã quen biết Cái Cuồng từ lâu, hơn nữa lời nói có thể hỏi thăm với giọng điệu tùy ý như vậy, chứng tỏ tu vi của hắn không kém gì Cái Cuồng.
“Ngươi cũng đến rồi?” Cái Cuồng nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ trịnh trọng.
Người này là cận vệ bên cạnh của Phán quyết giả, rõ ràng là một Thánh Vương đại thành, người đi theo hắn cũng không yếu, là một Thánh Vương đỉnh phong.
Hai người này tới, cho dù là hắn muốn xuất thủ giúp một tay cũng không làm được.
Thánh Vương đại thành nói: “Không có cách nào, Phán quyết giả điểm mặt chỉ tên, muốn thanh niên này phải chết.”
“Hoá ra là Phán quyết giả lên tiếng.” Cái Cuồng bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn sớm đã nhận được tin tức có Thánh vương của Tài Quyết ma điện muốn tới, lúc đó còn tưởng là do thiên phú của tên tiểu tử này quá mức yêu nghiệt nên muốn diệt trừ sớm, hoá ra là Phán quyết giả lên tiếng.
Chúc Phi Hồng ở bên cạnh không nói gì, nhưng mà trong lòng không ngừng chìm xuống, hắn không có cách nào giúp thỉnh cầu của đứa cháu được rồi.
Nếu như là Phán quyết giả điểm mặt chỉ tên muốn tên thanh niên này chết thế thì đối phương hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có.
Bốn người cứ đứng yên tĩnh như thế ở đây.
Hai Thánh Vương của Tài Quyết ma điện không lựa chọn đích thân ra tay, bởi vị bọn họ biết rõ tiểu tử này đắc tội với mấy gia tộc Thánh Quân ở thành Vô Song, bọn họ ở lại nơi này để kiềm chế Chúc Phi Hồng và Cái Cuồng có thể sẽ xuất thủ là được rồi, còn về phần tính mạng của tên tiểu tử kia thì giao cho mấy Thánh Quân có thù với hắn đi.
Cùng lúc đó, nhóm người của Lục Trần trùng trùng điệp điệp đi tới cung điện màu xám cuối cùng.
Trước khi đi, Lục Trần quay đầu lại nhìn lướt qua phía sau, người tới không ít, khắp trời đều là bóng người lít nha lít nhít.
Những khí tức này mạnh yếu lẫn lộn với nhau, trong đó xen lẫn tới mười luồng uy áp của cấp Thánh.
“Nghe nói lão tiểu tử Lê Hoa cũng tới?” Lục Trần nhìn quanh bốn phía một lát, mở miệng nói.
Hắn tìm hồi lâu cũng không tìm thấy bóng dáng của Lê Hoa đâu, phòng chừng đang dòm ngó từ góc tối nào đó.
Nguyên Thần cảnh nho nhỏ như hắn làm sao có khả năng phát hiện ra Thánh Quân ẩn tàng được, cho nên chuẩn bị dùng lời nói để kích động cho Lê Hoa đi ra.
Nhưng mà nói hết câu rồi, Lê Hoa cũng chưa hề đi ra.
Người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị, bọn họ biết hết thảy chuyện Lục Trần đã gây ra ở thành Đại Vu, cha con Lê Hoa bị hắn đào hố cho đến là thảm.
Thật ra cũng không tính là thanh niên này đào hố hai cha con Lê Hoa mà là hai cha con Lê Hoa gieo gió gặt bão.
Mà vài ngày trước Lê Hoa đến thành Vô Song cũng không phải là bí mật gì, bọn họ biết Lê Hoa đến là vì Kiếm Tam công tử.
“Lão rùa già Nguyên Chính Thanh kia, ta biết ngươi tới, sao còn không ra gặp mặt?” Lục Trần nhìn khắp bốn phía, lần nữa mở miệng nói.
Người xung quanh: “...”
Nhưng mà cũng không có người nào bước ra, mặc dù người xung quanh đều biết người mà Kiếm Tam công tử đắc tội tới rất nhiều, nhưng họ đều trốn trong góc khuất để thăm dò chứ chẳng ai dám ra.
Bởi vì tòa cung điện màu xám ở cuối rất quan trọng, diệt trừ Kiếm Tam công tử là vô ích, muốn chà đạp thế nào thì chà đạp thế đó.
Nếu như bây giờ ra mặt sớm phỏng chừng sẽ giống như lần trước, điều động mấy nhân vật hậu bối của gia tộc đi vào phá cung điện.
Đó là lý do lúc này có thể nhịn được thì cứ nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận