Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1812: Vu Tổ

Công kích cản đường đột nhiên xuất hiện làm cho Ninh Thiên Quân dừng bước, ánh mắt sắc bén rơi vào trên thần tháp, đồng tử hơi co lại, trái tim nhảy lên kịch liệt.
Đây là tháp Đông Hoàng!
Sơn Hải giới chỉ có mấy món pháp bảo Tạo Giới cảnh, pháp bảo thuộc về Đông Hoàng thiên đế năm đó.
Cái chết của Đông Hoàng thiên đế thoát không được quan hệ với hắn, bây giờ nhìn thấy tháp Đông Hoàng lần nữa, liền liên tưởng đến chuyện năm đó, trong lúc nhất thời, tâm cảnh Ninh Thiên Quân kịch liệt lên xuống.
Bên cạnh tháp Đông Hoàng, đã nhiều ra một bóng người xinh đẹp.
Đó là một mỹ nữ tuyệt sắc mặc váy dài đỏ thẫm, dung mạo kinh người, dáng người thướt tha, khí chất cao quý lãnh diễm, lúc này trong đôi mắt đẹp nàng nhìn về phía Ninh Thiên Quân tràn đầy thần sắc điên cuồng, lửa hận bùng cháy hừng hực.
Ninh Thiên Quân nhìn thấy nữ tử váy đỏ, đáy mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, Đông Hoàng Tịnh thế mà vẫn sống sót, năm đó không phải đã bị đánh nát thân thể rồi sao?
“Là nàng!” Lục Trần nhìn thấy nữ tử váy đỏ, cũng nháy mắt nhận ra thân phận người nọ.
Đông Hoàng Tịnh!
Muội muội của Đông Hoàng thiên đế.
Năm đó, Tử Vong thần thụ chết đi trong Tử Vong cốc tại Cổ Thành Bích Tiêu bạo phát, khí lưu tử vong thổi quét cuồn cuộn khắp địa vực, hắn phát hiện ra một ngân quan ở bên cạnh Tử Vong thần thụ, Đông Hoàng Tịnh tỉnh lại từ trong quan tài, từ sau khi tách biệt, Lục Trần cũng chưa từng gặp lại Đông Hoàng Tịnh.
Bây giờ nhìn thấy Đông Hoàng Tịnh lần nữa, trong lòng có hơi ngạc nhiên.
Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Đông Hoàng Tịnh, đối phương đang ở cấp bậc Thánh Đế, chẳng qua khi đó hắn không có khái niệm gì về Thánh Đế, bây giờ cảm nhận khí tức của Đông Hoàng Tịnh, hơi kinh hãi, khí tức của Đông Hoàng Tịnh có chút hư vô mờ mịt, không thể đoán, chẳng lẽ người nọ đã đột phá đến Thiên Đế cảnh?
Không đúng.
Khí tức này tuy nhìn không thấu, nhưng vẫn yếu hơn Thiên Đế cảnh một chút.
Xem ra, có lẽ đến gần Tạo Giới cảnh.
Đông Hoàng Tịnh đứng lơ lửng trên không, váy đỏ tung bay theo gió, nghĩ tới đại ca mình gián tiếp chết trong tay Ninh Thiên Quân, hỏa diễm trong mắt cháy hừng hực, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức giết chết Ninh Thiên Quân.
Có lẽ nhìn ra nghi ngờ của Ninh Thiên Quân, Đông Hoàng Tịnh cười mỉa nói: “Không nghĩ tới ta có thể sống nhỉ? Năm đó đúng là ta đã chết, nhưng trong nháy mắt tử vong lĩnh ngộ ra con đường sinh tử, đại đạo tử vong bảo vệ một tia u hồn của ta, tu dưỡng trăm vạn năm dưới Tử Vong thần thụ, vì chết chuyển sinh, thành công phục sinh trở về.”
Đông Hoàng Tịnh nói xong, điều khiển tháp Đông Hoàng, bạo phát uy lực của pháp bảo Tạo Giới cảnh, trấn áp tới Ninh Thiên Quân.
Mặt ngoài tháp Đông Hoàng, ngoài có thần quang màu xanh lập loè sáng chói ra, còn có thiểm điện cuồng vũ, như từng con ngân xà nhảy múa, và khí tức mang tính hủy diệt.
Ninh Thiên Quân cũng không nói nhảm, bởi vì hai bên đã là tử địch, mặc kệ nói cái gì cũng vô dụng, đưa tay lên, ma khí mãnh liệt cuồn cuộn, hoá thành từng phù văn ma đạo to lớn, có lực lượng phong cấm thiên địa.
Lực lượng này đi ra, vậy mà làm cho tháp Đông Hoàng rơi vào ngưng trệ ngắn ngủi giữa không trung, không ngừng tràn ra gợn sóng màu xanh, va chạm với phù văn ma đạo vô hạn xung quanh.
Đông Hoàng Tịnh lấy thần niệm dẫn dắt tháp Đông Hoàng, kích hoạt toàn bộ lực lượng của nó, chỉ thấy mặt ngoài thân tháp lấp loé thần quang, hoá thành từng chùm sáng màu xanh lao ra, tự phù ma đạo giam cầm xung quanh dồn dập nổ tung.
Năm đó sau khi Đông Hoàng Tịnh phục sinh, liền tiến về không gian Đông Hoàng bế tử quan, tăng cao tu vi, đồng thời cũng vì nắm giữ tháp Đông Hoàng, sau này dễ đối phó với Ninh Thiên Quân.
Hôm nay, thật sự để nàng chờ được cơ hội.
Ninh Thiên Quân nhìn thấy một màn này, trong lòng hơi có gợn sóng, Đông Hoàng Tịnh chưa đến Thiên Đế cảnh có thể phá vỡ công kích của hắn, rất hiển nhiên đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng mạnh nhất của tháp Đông Hoàng, uy lực bộc phát ra đã không yếu hơn hắn bao nhiêu.
Đôi mắt Ninh Thiên Quân lần nữa khôi phục đạm mạc, ma khí quanh thân gào thét quay cuồng, giống như một Ma Thần đỉnh thiên lập địa, bàn tay vung lên, thiên địa xuất hiện vô số chưởng ấn ma đạo, toàn bộ đánh tới tháp Đông Hoàng.
Rầm rầm rầm!
Vô số chưởng ấn ma đạo rơi vào trên tháp Đông Hoàng, nhưng lực lượng bị chấn động ra vỡ nát, không gian truyền ra tiếng nổ mạnh kéo dài không ngừng.
Rất nhanh, hai người bộc phát ra chiến đấu siêu cấp, dư âm năng lượng tràn vào, làm cho xung quanh hóa thành một mảnh hư vô, mà người và yêu xung quanh cũng nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Rời đi chậm, sẽ bị dư âm khi cả hai giao chiến va chạm sinh ra tác động đến, vỡ nát thành huyết vụ.
Lục Trần nhìn Đông Hoàng Tịnh điều khiển tháp Đông Hoàng chiến đấu với Ninh Thiên Quân, trong lòng âm thầm có chút không yên, Đông Hoàng Tịnh dựa vào tháp Đông Hoàng, thật sự có thể bù đắp khoảng cách sao.
Nhưng có vẻ như hiện tại hai người thế lực ngang nhau, dường như cực kỳ khó phân thắng bại.
Sau đó, Lục Trần lại nhìn về phía Huyền Quy tộc trưởng.
Tộc trưởng tộc Huyền Quy yên tĩnh đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời không có động tác, đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng, làm cho thân rùa người nọ run lên.
Huyền Quy tộc trưởng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt trở nên kiên định, đưa tay cách không bắt lấy, lập tức có vô số giọt máu bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận