Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 676: Đánh cược với Minh Thương

Chắc chắn Minh Thương có thể leo lên đỉnh ngọn núi thứ bảy mươi, lĩnh ngộ Thánh thế, đây là điều không thể khiến người khác nghi ngờ.
Rất nhanh, một hình bóng màu đen từ dưới ngọn núi tới, thế lớn mạnh hùng hậu lượn lờ quanh thân hắn, tản ra cảm giác bị áp bức cực kỳ đáng sợ, tròng mắt bình tĩnh, nhưng ẩn chứa một chút sắc sảo, khiến người ta không dám đối diện nhau.
Nhất là uy áp trên người, thế nhưng khiến người ở đây cảm nhận được cảm giác bị đè nén.
Mặc dù không phải là Vương giả, nhưng lại có uy áp của Vương giả.
Minh Thương liếc mắt nhìn bốn phía, tầm mắt liền đặt trên người Lục Trần, giẫm chận đi về phía trước, đi đến phía Lục Trần, sau đó đi theo hắn tới, mọi người tản ra hai bên.
Minh Thương đứng ở nơi xa cách Lục Trần năm mươi mét, liếc mắt nhìn Lục Trần, cất giọng nói: “Ta cũng vậy, ta đã leo lên đỉnh ngọn núi thứ sáu mươi.”
Lông mày Lục Trần cau lại, không thể chấp nhận.
Người xung quanh cũng rất kinh ngạc, không rõ Minh Thương nói chuyện với người nào, bởi vì có rất nhiều người đứng xung quanh Lục Trần, những thứ này cũng là Minh Thương nói với bọn họ.
Minh Thương tiếp tục nói: “Lần trước ta lên tiếng khiêu chiến ngươi, ngươi từ chối, ngươi nói người bên cạnh quan sát hai người tỷ võ giống như là nhìn khỉ diễn tạp kỹ, không bằng như vậy, trước khi phá vỡ mà vào Vương cảnh, chúng ta liền so với ai đó leo lên nhiều ngọn núi hơn, như thế nào.”
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Lục Trần giương lên mỉm cười hứng thú.
Loại khiêu chiến này, hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú.
“Chẳng qua, cũng nên thêm chút tiền đánh cược gì đó, nếu không không có ý nghĩa.” Dừng một chút, Lục Trần bổ sung một câu.
Minh Thương nhìn Lục Trần, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn tiền đánh cược gì?”
Lục Trần há miệng, lời đến khóe miệng, nhưng phát hiện mình thật giống như gì cũng không thiếu, cho dù Minh Thương đến từ Thượng Giới thiên, đoán chừng thứ tốt trên người hắn cũng không có nhiều.
Cho nên Lục Trần cất giọng nói: “Như vậy đi, người nào nếu bị thua thì người đó chính là tiểu đệ, người nào thắng chính là đại ca, như thế nào?”
Minh Thương nghe thấy lời của Lục Trần, có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn tìm người điều tra qua Lục Trần, biết đối phương thích đen ăn đen, âm thầm ra tay, vốn tưởng rằng tỷ thí lần này, đối phương sẽ lấy ra vật trân quý làm tỷ thí, không nghĩ tới chẳng qua là loại đánh cược ai thua thì người đó chính là tiểu đệ.
“Không thành vấn đề.”
Minh Thương gật đầu.
“Gì kia, tiểu đệ, chúng ta bắt đầu đi.” Lục Trần nói.
Khóe miệng Minh Thương co giật: “Còn chưa bắt đầu tỷ thí.”
Lục Trần tự phụ đáp lại nói: “Khi bắt đầu đánh cược thì kết quả đã định rồi.”
Người xung quanh im lặng, người này là ai mà khẩu khí lớn như vậy, lại dám nói thời điểm đánh cược đã định xong kết quả, chẳng lẽ đối phương cũng là thiếu niên Chí Tôn đến từ Thượng Giới thiên hay sao?
“Ta bắt đầu trước.” Minh Thương quay đầu, một cước đập mạnh, chấn động đại địa, sau đó giống như một mủi tên rời cung, bay về hướng ngọn núi thứ sáu mươi mốt.
Lục Trần nhìn Minh Thương rời đi, cũng không theo sát, dù sao không quy định thời gian, không cần gấp gáp mà không chút hoang mang, hắn từ từ bay đi.
“Người này là ai, lại khiến thiếu niên Chí Tôn của thượng giới coi trọng như thế.”
“Không biết, chưa từng thấy qua, đoán chừng tiếng chuông lần trước cũng là người này làm, mà không phải mấy người u Dương Cuồng.”
Đợi sau khi Lục Trần đi, người xung quanh mới bắt đầu bàn luận xôn xao lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Trần nhỏ giọng thảo luận.
“À, ta biết hắn là ai rồi.” Trong đám người, đột nhiên truyện tới một tiếng kêu to.
“Hắn là ai vậy?”
Bỗng nhiên, ánh mắt của người xung quanh đột nhiên tập trung trên người hắn.
Người này nói: “Ta cũng không biết lai lịch người này ra sao, chẳng qua ngày đó tiến vào gia tộc u Dương là người mà Ngọc Thường tiểu thư chiêu đãi, sở dĩ khiến ta ấn tượng sâu sắc là bởi vì ngày đó xảy ra một chuyện thú vị.”
Sau đó, người này đưa Lục Trần đứng lên, ở trước mắt bao người nói nhà vệ sinh ở nơi nào cho u Dương Ngọc Thường, muốn nói chuyện thú vị của thằng ị bậy hắn.
“Phù, ha ha ha.”
Trong nháy mắt xung quanh phát ra tiếng cười, cảm giác vô cùng thú vị.
Ai có thể nghĩ đến, một tuyệt đại yêu nghiệt leo lên đỉnh ngọn núi thứ sáu mươi, lại có tai nạn xấu hổ như vậy.
“Nếu không biết tên, sau này chúng ta gọi hắn là thằng ị bậy là được.” Trong đám người, có một âm thanh rầm thấp vang lên.
“thằng ị bậy, tên này được, ha ha ha.”
“Nhưng mà muốn đối phương nghe thấy tên đánh bọn ta thì làm sao bây giờ?” Có người lo lắng nói.
“Sợ cái gì, bọn ta nhiều người như vậy, hắn biết ai truyền sao, chúng ta cùng nhau gọi, hắn còn dám giết chúng ta sao.” Trong đám người, âm thanh trầm thấp kia tiếp tục vang lên.
“Cũng đúng!”
Mọi người lao nhao phụ họa.
Cùng lúc đó, trong mắt một nữ tử ở trong đám người lộ ra âm mưu có vẻ được như ý, lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này, còn danh hiệu thằng ị bậy của Lục Trần lại lặng lẽ nhanh chóng lan đến gia tộc u Dương.
Lúc này Lục Trần đứng dưới chân ngọn núi 61, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đến gần đỉnh núi.
Có những hư ảnh ngọn núi khổng lồ ẩn hiện, mỗi ngọn núi đều rất lớn, có uy áp bàng bạc rơi xuống.
Ngay cả khi đứng ở dưới chân núi cũng cảm nhận được một áp lực khủng khiếp.
Thân thể Lục Trần phóng ra từng luồng thế, chống lại uy áp đang hạ xuống, đồng thời cả người bay lên bầu trời, chống lại uy áp mà bay lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận