Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 366: Sóng to gió lớn

Dù không dám đến chính diện nhưng lại có thể giết sạch tất cả môn hạ dưới Hoàng cảnh của Triệu gia, Vạn gia, cùng với Thánh giáo Luyện Cổ.
Thông thường mà nói, hai thế lực khai chiến đều có ý thức thỏa thuận ngầm, đó là nếu như chiến lực cao nhất chạy trốn thì sẽ để lại một con đường sống, nguyên nhân làm như vậy là vì sợ chiến lực cao nhất tùy ý đồ sát người có cảnh giới thấp.
Muốn nhổ cỏ tận gốc, bắt buộc phải diệt chiến lực cao nhất của thế lực địch.
Mà lần này Lục Trần chỉ muốn hoàng cung trả Hổ Liệt tửu cho mình, đám người hoàng cung đều là người vô tội, không nhất thiết phải đại khai sát giới, giống như Cổ gia, đám nhân vật cao tầng phạm phải lỗi thì chỉ đồ sát nhân vật cao tầng, tha cho những người khác.
Cùng lắm cũng chỉ là giết mấy kẻ không biết sống chết, người đứng ra khiêu khích, dùng cách giết gà dọa khỉ để chấn khiếp người còn lại.
Lục Trần dẫn theo một đám Hoàng giả trực tiếp đi về phía bảo khố của hoàng cung, trước cửa lớn của bảo khố không có ai, đã sớm chạy trốn, sau khi phá bỏ một tầng cấm chế thì thuận lợi tiến vào bên trong.
Bên trong tầng thứ nhất có rất nhiều kệ hàng, bên trên bày rất nhiều bình đan dược, trên mỗi một bình đan dược được ghi chú tên đan dược, Lục Trần tùy ý nhìn lướt qua, toàn bộ đều là Nguyên Thần đan, Phá Vương đan…
Công dụng là gia tăng tỷ lệ đột phá cho võ giả, nhằm phá vào Nguyên Thần cảnh và Vương cảnh.
Những đan dược này hoàn toàn vô dụng với Lục Trần, bởi vì trong nhẫn không gian của hắn có một đống lớn, dùng không hết.
Hắn nhìn lướt qua, lập tức mất hứng.
Hoàng giả của Thánh giáo Luyện Cổ cũng không cần, bởi vì đại bản doanh ở Thanh vực nên cao tầng thánh giáo và Thanh vực có quan hệ rất tốt với những thế lực luyện đan, không thiếu những đan dược cấp thấp này.
“Ha ha, vậy ta không khách khí nữa.” Triệu Dương Vũ xoa xoa tay, trong mắt là một mảng nóng rực.
Sau đó hắn phân chia những đan dược này với Vạn Tranh Vanh, bởi vì hai người họ đều tạo ra một gia tộc, có rất nhiều hậu bối, những đan dược này có thể khiến mấy hậu bối của gia tộc tăng thực lực chỉnh thể.
Ngoại trừ đan dược còn có rất nhiều linh thảo linh quả, linh thảo với linh quả được cấy vào trong đất hiếm, cần sống sót, duy trì độ ẩm.
“Hây!”
Lục Trần nhìn lướt qua, vẻ mặt thất vọng.
Cuối cùng, những linh thảo linh quả này lại bị hai người họ phân chia, nhưng chư Hoàng của thánh giáo đã lấy mấy cây linh thảo linh quả thất giai.
Sau đó bọn họ đi lên tầng hai, phá bỏ cấm chế tầng hai, vừa vào bên trong, linh khí thành tơ, cực kỳ nồng đậm.
Linh thạch trước mắt chất đống như núi, chói mắt không gì sánh được.
Ước chừng có hơn mười tỷ.
Điều này tương đương với thu nhập ba hoặc năm năm của một Hoàng triều.
Lục Trần phất tay, bao trùm lượng lớn linh thạch vào trong nhẫn không gian, rồi lấy một phần ba, hai phần ba còn lại thì để cho người ở đây.
Rất nhanh, một đám Hoàng giả chia hết toàn bộ linh thạch còn lại.
Không gian cực lớn vốn chồng chất linh thạch trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Sau đó, mọi người lại bước lên tầng ba, tầng ba là pháp bảo khố, các loại pháp bảo như đao, kiếm, cổ thuẫn, trường côn… đều có, nhưng không nhiều lắm, chỉ có hai ba mươi món.
Cấp bậc cũng không cao, thuộc Vương khí.
Lục Trần nhìn lướt qua, tẻ nhạt vô vị, lắc đầu nói: “Đây chính là bảo khố Hoàng triều sao, cũng nghèo quá rồi đó.”
Người xung quanh nghe xong không nói gì, trong lòng không khỏi tự nhủ, cho rằng ai cũng giống ngươi, tùy tiện móc ra một viên đan dược đều là bát phẩm, tùy tiện xuất ra một món vũ khí đều là Thánh khí sao.
Người so với người, đúng là tức chết mà.
Nếu không có so sánh, sẽ không có đau thương.
Tiếp theo, họ lại đi dạo một vòng, phát hiện bên cạnh không có cấm chế khác, một bảo khố Hoàng triều lớn chỉ có chút đồ này thôi sao.
Hạng Phong nói: “Bảo vật trân quý từ Hoàng khí trở lên đều sẽ mang theo người, không đặt ở bảo khố hoàng cung.”
Quả thật Hạng Phong nói không sai, Nhân Hoàng sẽ đặt đồ vật quan trọng vào trong nhẫn không gian của mình, còn đồ vật trong hoàng cung nhiều nhất chỉ là thưởng cho hạ nhân, không có giá trị gì.
Chư Hoàng đều có Hoàng khí nên vốn không để mắt đến Vương khí, nên đã bị Triệu Dương Vũ với Vạn Tranh Vanh thu nạp, trở về có thể phân cho tiểu bối.
“Đi thôi!”
Lục Trần tiếc nuối nói.
Tiến vào bảo khố Hoàng triều, không có thứ gì lọt vào mắt, điều này khiến cho Lục Trần rất thất vọng.
Mọi người rời đi, đi ngang qua một hồ nước, phát hiện bên trong một bồn hoa trồng một cây rất kỳ lạ.
Cây này vốn không cao, chỉ cao bằng khoảng một người, thân cây thô to bằng cánh tay, nhưng cây này lại tản mát ra ánh sáng giống như hào quang, trên cây kết ra sáu trái to bằng nắm tay, có màu xanh, vẫn chưa chín, nhưng lại tản mát ra lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Ánh mắt Lục Trần lập tức sáng lên, hắn chưa từng thấy qua cây này, chỉ nhìn bề ngoài đã cảm giác cây này bất phàm, chẳng lẽ là một gốc thánh thụ, phía trên kết chính là thánh quả?
Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.
Trong lòng Lục Trần lập tức nóng rực.
“Vỏ quả màu xanh chuyển sang vàng nhạt, xem ra lời đồn sai rồi, cùng lắm trăm năm là có thể chín.” Triệu Dương Vũ bên cạnh nhìn thấy quả bên trên, nước nhãi đều sắp chảy ra ngoài.
Lục Trần hỏi tỉnh bơ: “Đây là thánh thụ gì?”
Hạng Phong mở miệng nói: “Vạn Thánh Thụ.”
Lục Trần tràn đầy vui sướng, lập tức quét sạch không còn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận