Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1326: Thí/rắm vương cổ thành

Trong số những người có mặt ở đây có đại diện của ba thế lực cấp Đại Đế trong cổ thành, không chỉ có Đại Đế ở Giới thành mà còn có tồn tại Vương Tôn trong gia tộc.
Nhưng ngay cả gia chủ của ba thế lực cấp Đại Đế cũng phải nể mặt hai vị Các chủ, tiểu bối của các gia tộc không có tư cách mời hai vị Đan Tôn.
Có lẽ Kiếm Tam có thiên phú luyện đan rất tốt nên được hai vị Các chủ thiên vị.
"Không biết ái đồ Ô Khung của Mặc Các chủ đâu rồi?" Một nam tử trung nhiên đột nhiên cười hỏi: "Tiểu nữ nhà ta rất coi trọng Ô Khung công tử nên muốn gặp hắn một chút."
Đứng bên cạnh nam tử trung niên là con gái cưng của hắn với tu vi không tệ, Thánh Vương cảnh trung kỳ.
Mặc dù lần trước Ô Khung đã làm trò cười trong cổ thành, nhưng dù sao hắn cũng có dung mạo anh tuấn và tương lai đầy hứa hẹn nên được rất nhiều cô nương trẻ tuổi ở cổ thành ái mộ.
Mặc Khoan nhìn nam tử trung niên, trong mắt hắn hiện lên ý tứ hàm xúc. Đồ Đệ Ô Khung thật sự không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, tìm cho hắn một vệt lữ cũng tốt.
Nghĩ vậy, Mặc Khoan bèn truyền âm cho đồ đệ Ô Khung: "Mau đến đại sảnh."
Ô Khung đang trốn trong phòng, hắn đang tập trung nín thở, siết chặt cơ vòng.
Đột nhiên, giọng nói của sư phụ vang lên bên tai Ô Khung.
"Sư phụ, ta không tới đâu." Ô Khung đáp lại một câu, hiện tại hắn đang ở trong trạng thái cực kỳ xấu hổ, không còn mặt mũi nào đi gặp khách nhân.
"Mau cút ra đây." Mặc Khoan vô cùng không vui nói: "Có cô nương vừa ý ngươi, để ta tác hợp cho ngươi."
"Sư phụ, không thì để mấy ngày nữa đi." Ô Khung thật sự không muốn tới.
"Cho ngươi một phút, nếu còn không xuất hiện, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ." Mặc Khoan tức giận nói.
Đứa đồ đệ này vẫn luôn nghe lời từ trước tới giờ, hôm nay bị cái gì vậy, cánh đã cứng rồi sao.
Vì Mặc Khoan hạ tối hậu thư nên chỉ chốc lát sau Ô Khung đã đến, nhưng sắc mặt lại không ổn, khuôn mặt hắn đỏ tía như đang cố gắng kìm nén gì đó.
Mặc Khoan đang nói chuyện với những người khác nên không để ý tới sắc mặt của Ô Khung.
"Sư, sư phụ." Ô Khung đi đến trước mặt Mặc Khoan và gọi một cách thận trọng.
Mặc Khoan chỉ vào thiếu nữ kia và nói: "Đây là khuê nữ nhà Diệu gia chủ, nàng luôn tu hành bên ngoài tông môn, hiếm có dịp trở về như hôm nay, ngươi qua trò chuyện với nàng đi."
"Ô, Ô công tử, chào ngươi." Thiếu nữ kia bước tới, nhìn Ô Khung với ánh mắt lấp lánh như tinh tú, sắc mặt nàng phiếm hồng.
"Chào, chào ngươi." Ô Khung đầm đìa mồ hôi, vốn không còn lòng dạ nào nói chuyện với thiếu nữ.
"Ô công tử, ta cũng muốn học luyện đan, không biết có thể cùng ngươi luyện đan không?" Thiếu nữ đỏ mặt hỏi.
"Ngươi muốn học luyện đan à? Được, sau này ta có thể dạy ngươi." Ô Khung ra vẻ thoải mái đáp, nhưng thực tế trong lòng hắn hoảng loạn vô cùng, bởi vì hắn sắp không nhịn được nữa rồi.
"Ô công tử, ngươi sao thế, sắc mặt ngươi hình như không ổn cho lắm?" Thiếu nữ thấy Ô Khung có thần sắc khác thường nên quan tâm hỏi.
"Ta không...."
"Bủm."
Ô Khung đột nhiên phát ra tiếng rắm vang dội không hề báo trước. Trong chốc lát, cả đại sảnh lập tức chìm trong im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ô Khung.
Phải biết rằng tất cả những người có mặt ở đây đều có địa vị và việc đánh rắm một cách công khai là hành vi vô cùng bất lịch sự, ngay cả khi có đánh rắm cũng phải áp chế lại.
Ô Khung ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người, hai má hắn nóng bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng cảm giác vừa rồi thật sự rất thoải mái.
"Haha, chắc là ăn phải đồ hỏng bụng rồi." Phụ thân của thiếu nữ kia bật cười, giúp Ô Khung hoá giải khó xử. Bởi vì trong mắt hắn, toàn bộ cổ thành chỉ có Ô Khung đủ tư cách làm con rể mình.
Và hắn cũng coi Ô Khung như con rể nên mới lên tiếng thay.
Không ngờ vừa mới dứt lời.
"Bụp...."
Ô Khung lại đánh một tiếng rắm lanh lảnh, vừa to lại rõ ràng.
Bỗng chốc, Ô Khung xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, hai má hắn nóng rực.
Bởi vì vừa rồi đánh một rắm xong hắn đã không thể nhịn được nữa, muốn đánh liên tục.
"Ô Khung, ngươi..." Mặc Khoan tối sầm mặt lại mắng.
Sao Ô Khung lại mất mặt như thế. Đánh một cái thì thôi đi, ngươi lại còn đánh thêm cái thứ hai, tệ hơn nữa là nó còn to hơn cái đầu.
Hiện giờ Ô Khung hoàn toàn không có thời gian để ý đến sư phụ, hắn đang cố gắng hết sức co rút cơ vòng, nhưng vẫn để tiếng rắm lọt ra ngoài. Do cơ vòng Ô Khung không thể kiểm soát được nên tiếng rắm dần thay đổi từ thấp đến cao.
Trong quá trình đánh rắm, Ô Khung thấy những người có mặt ở đây nhìn chằm chằm vào mình, xấu hổ đến mức không làm gì được, vì thế không ngừng nỗ lực dùng sức co rút cơ vòng.
Với sự co rút của cơ vòng, tiếng rắm bắt đầu thay đổi từ cao xuống thấp và sau hơn mười giây, tiếng xì hơi nhịp nhàng đã kết thúc thành công.
Tiếng rắm này cũng giống như một giai điệu, bắt đầu từ âm vực thấp rồi tăng dần lên âm vực cao, sau đó kết thúc bằng âm vực thấp thật dài và chậm rãi.
Những người xung quanh nhìn Ô Khung với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, ngươi đánh thì đánh đi, lại còn điều chỉnh nó thành một bản hoà âm làm gì.
Thiếu nữ ngây người nhìn khúc rắm giao hưởng của Ô Khung, cảm thấy bạch mã hoàng tử trong lòng mình đột nhiên tan vỡ.
"Mẹ nó, tiểu tử chết tiệt, ngươi muốn ăn đánh à." Mặc Khoan đen mặt vả vào gáy Ô Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận