Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1642: Cướp ngược lại (2)

Bạch Hạo nghe xong trở nên sửng sốt hơn, bởi vì câu này rất quen thuộc, đó là lời hắn đã từng vênh váo nói với đối phương ban nãy.
Không ngờ thân phận đạo tặc lại chuyển lên người đối phương nhanh tới vậy.
Lục Trần nhìn Bạch Hạo, âm trầm nói: "Giao nhẫn không gian ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi."
"Ngươi, ngươi có biết Thiếu chủ của chúng ta là ai không..." Tiểu Kiều cố lấy lại tinh thần, nhìn Lục Trần và đe doạ: "Thân phận của Thiếu chủ chúng ta..."
"Ta không cần biết Thiếu chủ các ngươi là ai, hiện giờ cho dù giết hắn cũng không có ai hay. Cho ta bị giết chết, hắn có thể sống lại được sao?" Lục Trần nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt tràn ngập tính thúc ép, hắn nhếch miệng cười lạnh.
Lục Trần cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, Thần Đế Hi dạy dỗ con mình thế này đây, ngay cả Chí Tôn còn chưa đạt tới mà đi học người ta cướp bóc.
Cướp không được lại báo lai lịch ra đe doạ, có khác gì những tông môn đời thứ hai đâu. Nếu gặp phải đạo tặc không thiết sống nữa, bị chúng giết luôn thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Lục Trần quyết tâm dạy cho tiểu tử thối này một bài học nhớ đời.
Thật ra Lục Trần đã có chút hiểu lầm. Không phải Thần Đế Hi đưa đứa con mười tuổi ra ngoài nuôi thả mà là đối phương lén lút chuồn ra, lần cướp bóc này cũng là do tiểu tử thối này nhất thời nổi lòng tham.
Tiểu Kiều sững sờ khi nghe những lời của Lục Trần.
Đúng thật, cho dù sau này chủ mẫu báo thù, nhưng Tiểu Hạo có thể sống lại được sao? Không thể, đạo lý gương vỡ khó lành này nàng hiểu được.
Vẻ mặt cặp song sinh Đại Tiểu Kiều trở nên tuyệt vọng và xấu hổ, các nàng quá kiêu ngạo và tự cho mình vô địch dưới Thần Hoàng. Nhưng Thần giới rộng lớn, có rất nhiều người yêu nghiệt hơn các nàng, không phải đã gặp được một Chân thần lại có thể dễ dàng đè bẹp hai Thần Vương các nàng sao.
"Xin tiền bối đừng làm tổn thương Thiếu chủ." Lòng tự trọng của Đại Tiểu Kiều đã bị Lục Trần đập tan, hai nàng thấp giọng cầu xin.
Lục Trần phớt lờ hai người, sự chú ý của hắn đều tập trung vào Bạch Hạo. Tiểu tử này có bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh nhưng không thừa hưởng một chút trí thông minh của hắn, nghĩ xong bèn lạnh lùng nói: "Ngây ra đây làm gì, đưa nhẫn không gian cho ta, nếu không ta sẽ giết hai nàng."
"Ngươi không thể giết Đại Kiều tỷ và Tiểu Kiều tỷ." Bạch Hảo khẩn trương nói, sau đó theo bản năng tháo nhẫn không gian đưa cho Lục Trần.
Lục Trần nhận nhẫn không gian, hài lòng gật đầu và nói với giọng điệu giáo huấn: "Thực lực yếu phải biết thức thời, biết tiến biết lùi."
Nói xong, Lục Trần dò xét nhẫn không gian, phát hiện tài nguyên tu luyện bên trong chồng chất như núi, giận dữ nhìn về phía tiểu tử ngốc kia: "Tài nguyên trong tay nhiều như vậy mà không tu luyện cho tốt, ai cho ngươi ra ngoài đi cướp?"
"Ta..." Bạch Hạo vốn muốn nói, ta không quen biết ngươi, tu hay không liên quan đếch gì đến ngươi. Nhưng giờ hắn đã học ngoan rồi, bởi vì tính mạng của mình còn đang nằm trong tay đối phương nên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xấu hổ, ngượng ngùng đáp: "Ta nhất thời có suy nghĩ đó, tiền bối đại nhân đại lượng, hãy xem như ta còn nhỏ nên tha cho chúng ta đi."
Đôi mắt đen láy của tên nhóc chuyển động, trong đó tràn ngập sự cầu khẩn.
"Tịch thu nhẫn không gian." Lục Trần xụ mặt, dùng thân phận 'người cha nhân từ' nói: "Ta thấy tiểu tử ngươi quá ngu ngốc nên muốn truyền thụ cho ngươi mấy chiêu cướp bóc, có muốn học không?"
Bạch Hạo đáng thương nhìn nhẫn không gian biến mất, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế này hắn đã không tìm chuyện kích thích.
Hiện giờ đúng là kích thích thật rồi, đi cướp rồi bị cướp lại.
"Ta..."
Bạch Hạo mở miệng muốn từ chối.
Lần đầu tiên trong đời đi làm cướp đã bị ngã sấp mặt nên đã để lại bóng ma tâm lý hoàn toàn không muốn cướp nữa, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, hắn lại ma xui quỷ khiến vô thức đáp lại: "Tiền bối, ta, ta nguyện ý học hỏi."
"Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy, theo ta tới đây." Lục Trần nói.
Bạch Hạo từ từ đi tới, Lục Trần đưa tay sờ đầu hắn, biểu tình không chút thay đổi hỏi: "Ngươi tên gì?"
Bạch Hạo có chút buồn bực, tiền bối này là ai vậy, không biết sờ đầu xong hắn có cao lên được nữa không. Hắn lùi về sau một bước rồi nói: "Ta tên Bạch Hạo."
Lục Trần nhíu mày: "Ngươi họ Bạch, phụ thân ngươi là..."
Lục Trần nghi ngờ, chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai rồi, hay là có ai đó trong Thần giới muốn làm cha.
Bạch Hạo giải thích: "Ta theo họ của nương."
Lục Trần giật mình, hoá ra là là theo họ của nương, tên thật của Thần Đế Hi là Bạch Hi sao?
"Nương ngươi có kể cho ngươi nghe về phụ thân không..." Lục Trần hơi căng thẳng khi hỏi ra câu này.
Sắc mặt Bạch Hạo trở nên ảm đạm, ủ rũ nói: "Nương nói phụ thân đã chết, ta chưa gặp bao giờ."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán Lục Trần xuống, Thần Đế Hi lại nguyền rủa hắn đã chết, xem ra trong lòng đối phương có hận ý rất sâu với hắn.
Lòng Lục Trần đang rối loạn, không biết đến tìm Thần Đế Hi là đúng hay sai, lần này hắn tới địa bàn của Thần Đế Hi, các sư phụ đều không ở đây.
Ngộ nhớ Thần Đế Hi thật sự muốn ra tay....
Vì tiểu tử ngốc nghếch trước mặt, có lẽ Thần Đế Hi sẽ không để hắn không có phụ thân đâu.
Nhiều khả năng hiện lên trong đầu Lục Trần khiến hắn suy nghĩ đến xuất thần tại chỗ.
"Tiền bối, ngươi vừa mới nói muốn dạy ta nghệ thuật cướp bóc, cướp không phải là đoạt đồ hay sao, có gì đáng để học đâu?" Bạch Hạo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lục Trần, tỏ vẻ không đồng ý với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận