Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1794: Lượng Tử

Câu trước của Lục Trần khiến Hoàng Kim Cực Viên vui mừng khôn xiết, nhưng câu tiếp theo lại khiến niềm vui của hắn tan biến, tên khốn này vẫn còn thương nhớ thịt của hắn, có phải đã ăn đến nghiện rồi không?
Cự Viên Hoàng Kim lòng như lửa đốt, bởi vì sau khi giao tinh huyết bản mệnh, cái mạng nhỏ của hắn sẽ bị đối phương khống chế, muốn ăn thịt hắn càng dễ dàng hơn.
Khi ấy sống chết của mình chỉ gói gọn trong một ý niệm của đối phương.
Nghĩ đến đây, da đầu Cự Viên Hoàng Kim tê rần, hắn vội vàng nói: "Muốn ta giao tinh huyết không phải không thể, nhưng người phải thề không được có suy nghĩ ăn thịt ta."
Lục Trần đương nhiên thoả mãn yêu cầu của Cự Viên Hoàng Kim. Thấy đối phương đáp ứng, vẻ mặt Cự Viên Hoàng Kim như thể vừa có quyết định trọng đại, một giọt máu màu vàng bay từ mi tâm hắn ra đến trước mặt Lục Trần.
Lục Trần nhìn giọt máu màu vàng trong suốt như pha lê lơ lửng trước mặt đang toả ra một luồng sức mạnh dao động mạnh mẽ.
"Đây là tinh huyết bản mệnh, luyện hoá đi." Giọng Tu La Thần vang lên bên tai hắn.
Lục Trần vươn tay nắm lấy giọt máu, sau đó vận chuyển công pháp luyện hoá để giọt máu vàng tiến vào cơ thể qua lớp da thịt, cùng lúc đó, Lục Trần đã liên kết với Cự Viên Hoàng Kim từ bên trong.
Ý niệm Lục Trần vừa động, lực lượng đang vận chuyển tích tụ vào giọt máu vàng khiến nó như thể sắp bị vỡ tan.
Bên cạnh, Cự Viên Hoàng Kim lấy hai tay ôm đầu, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, toát mồ hôi lạnh kêu lên: "Dừng lại, ngươi không thể huỷ diệt giọt máu kia, nếu không ta sẽ chết."
Thấy giọt máu màu vàng quả nhiên có thể khống chế Cự Viên Hoàng Kim, Lục Trần vô cùng vui vẻ, sau đó thu hồi sức mạnh.
Lục Trần nhìn Cự Viên Hoàng Kim rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thú cưng của ta, bây giờ ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên mới, gọi là Lượng Tử."
Lục Tràn thấy Cự Viên Hoàng Kim có thân hình dũng mãnh, bộ lông vàng óng như tơ toả sáng rực rỡ, bất kể đi đến đâu cũng là vật nổi bật nhất trong đám đông.
Vì thế nên đã nghĩ tới việc đặt cho Cự Viên Hoàng Kim một danh xưng Lượng Tử.
"Lượng Tử."
Cự Viên Hoàng Kim trợn mắt, mặt hắn đực ra, từ đầu đến chân lộ ra dáng vẻ cự tuyệt, hắn cười nịnh nọt nói: "Cái tên này không hay, có thể đổi cái khác được không?"
Lục Trần đúng tình hợp lý nói: "Hiện giờ ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không có quyền từ chối."
Cự Viên Hoàng Kim: "...."
Mặc dù Cự Viên Hoàng Kim có ý muốn phản bác, nhưng lúc này, hắn không được phép phản bác nên chỉ còn cách chấp nhận cái tên mới.
Lục Trần vẫy tay, nói: "Đi thôi, Lượng Tử, đi gặp con chim đen lớn kia."
Sau khi thu phục Lượng Tử, Lục Trần quyết định đi thu phục con chim đen lớn. Nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ đối phó con chim đen lớn như cách đã đối phó với Lượng Tử.
Lục Trần đứng trên vai Lượng Tử, từng bước đi như bay của hắn làm rung chuyển mặt đất, tiến về phía giam giữ Ma Bằng.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Ma Bằng đứng trên đỉnh núi, nó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người khổng lổ màu vàng đang đứng cách đó không xa, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, Cự Viên Hoàng Kim không phải bị giam giữ ở vùng đất phong ấn sao? Nơi đó cách hắn khá xa nên hoàn toàn không thể đến được chỗ này.
Ngay sau đó, Ma Bằng nhìn thấy một thanh niên đang đứng trên vai Cự Viên Hoàng Kim.
Thanh niên này chính là người lần trước đã tới đây muốn thu phục hắn, chỉ là đối phương không chịu nổi một đòn và bị hắn làm trọng thương chỉ trong nháy mắt.
Ma Bằng cau mày, chẳng lẽ thanh niên này đã thu phục Cự Viên Hoàng Kim? Nếu không sao Cự Viên Hoàng Kim có thể để hắn đứng trên vai.
"Ma Bằng." Ánh mắt Cự Viên Hoàng Kim dừng trên người Ma Bằng, sau đó chào hỏi như một người bạn cũ.
Ma Bằng phun ra những lời chế giễu, khinh thường nói: "Tộc Cự Viên Hoàng Kim tâm tư cao ngất, toàn thân kiêu ngạo không chịu khuất phục bất kỳ cường giả nào, không ngờ mấy ngàn vạn năm trôi qua, ngươi lại nguyện ý nhận một con kiến làm chủ nhân chỉ vì muốn được tự do."
Lời nói của Ma Bằng chứa đầy sự khinh thường và châm biếm, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, hành động của Cự Viên Hoàng Kim thật sự đã làm mất mặt cổ thú Vương giả bọn họ.
Tuy nhiên Ma Bằng có chút tò mò, vì sao bên ngoài cơ thể của Cự Viên Hoàng Kim lại có chỗ lồi chỗ lõm.
Nghe thấy Ma Bằng mỉa mai, Cự Viên Hoàng Kim cười lúng túng nhưng cũng không giải thích nhiều.
Lục Trần đứng trên vai Cự Viên Hoàng Kim, nhìn Ma Bằng nói: "Bây giờ Lượng Tử đã quy phục ta rồi, ta khuyên ngươi cũng thành thật quy phục đi, hi vọng ngươi sẽ biết điều."
Nghe được lời uy hiếp này, ánh mắt Ma Bằng trở nên sắc bén, chỉ trong phút chốc, một luồng uy áp cực kỳ khủng bổ đã bao phủ bầu trời, hắn cả giận nói: "Lần trước tha cho ngươi một mạng là vì ta ngại giết ngươi sẽ làm bẩn tay. Ai cho ngươi dũng khí thách thức ta thế?"
Ma Bằng dang rộng đôi cánh che phủ bầu trời lẫn thái dương, hai cánh đập dữ dội hình thành nên một cơn gió lốc đen đáng sợ cuốn về phía Lục Trần.
Cơn gió lốc này vô cùng khủng bố, bên trong ẩn chức lực xé rách đến nỗi ngay cả không gian cũng có thể bị xé toạc.
"Gầm."
Cự Viên Hoàng Kim phát ra tiếng gầm nhẹ khiến những gợn sóng hùng hậu màu vàng chấn động và lan rộng ra ngoài theo hình vòng cung, va chạm cùng với gió lốc đen.
Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận