Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1846: Chém kẻ ngoại lai

Nhưng bọn họ không lựa chọn quấy rầy Lục Trần, mà là thông báo cho Mai Tiêu, bởi vì Mai Tiêu là cấp bậc cự đầu, hẳn là có thể chiến thắng kẻ ngoại lai.
Thế nhưng lại không nghĩ tới, Mai Tiêu thế mà cũng đánh không lại kẻ ngoại lai này, bị trọng thương.
Do đó, bọn họ chỉ có thể báo cho Lục Trần tới.
Thanh niên trường bào xanh sẫm nghe được lời Cảnh Tử Mặc nói, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ hơi khinh thường, nói: “Hình Dực ta chờ, để xem người ngươi tìm đến, có phải cũng là phế vật giống nhau hay không.”
Hình Dực, hậu bối gia tộc đứng đầu Hình gia tới từ Vận Mệnh thần thành, mặc dù ở trong thần thành, cũng là nhân vật phong lưu có uy danh hiển hách, tu vi hiện tại ở cấp bậc cự đầu, sau khi tới thế giới quê mùa này, còn chưa nếm một lần bại nào.
Hình Dực nói xong, sau đó lại đưa ánh mắt đến trên người Bách Hoa tiên tử, trong mắt lộ ra vẻ thú vị, không đứng đắn nói: “Ngươi, có muốn làm thị nữ của ta, hầu hạ bên cạnh ta không?”
Tuy Hình Dực chướng mắt người tu hành của thế giới này, nhưng không thể không nói, Bách Hoa tiên tử đứng trong đám người cực kỳ xuất chúng, miễn cưỡng có tư cách làm thị nữ của hắn.
Lời này của Hình Dực vừa nói ra, lập tức đưa tới vô số ánh mắt phẫn nộ.
Ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược của Hình Dực khiến Bách Hoa tiên tử vô cùng không thoải mái, mắt đẹp hiện lên một chút khuất nhục, nói: “Đa tạ các hạ coi trọng, tại hạ thân phận thấp kém, không có tư cách hầu hạ các hạ.”
“Ta nói ngươi có tư cách!” Ánh mắt Hình Dực thoáng mang dâm dục, tư thái cao cao tại thượng, lời nói bá đạo nói: “Có đồng ý đi theo ta hay không?”
“Không đồng ý!” Bách Hoa tiên tử nói.
“Được, được lắm, ngươi thế mà dám cự tuyệt ta!” Hình Dực lập tức giận tím mặt, quanh người tỏa ra nộ ý ngập trời, quát lên: “Người một thế giới quê mùa như ngươi, thế mà cự tuyệt ta, vậy ta không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép xuất thủ mang ngươi đi.”
Hình Dực nói xong, lực lượng đại đạo tỏa ra, quanh người tắm thần quang, uy áp ngập trời đáng sợ bao phủ không gian bao la, từng bước tới gần, sau đó vươn ra một tay, bắt lấy Bách Hoa tiên tử.
Bách Hoa tiên tử y phục tung bay, mắt đẹp thanh lãnh nhìn chằm chằm Hình Dực, thôi động lực lượng phản kích.
Rầm rầm rầm!
Cả hai giao thủ, đại đạo va chạm, không gian truyền ra tiếng nổ mạnh.
Hình Dực rất mạnh, đồng tử bắn ra thần quang sáng chói, chiến ý tràn đầy, lực lượng trong lúc giơ tay nhấc chân bá đạo vô cùng, Bách Hoa tiên tử không phải là đối thủ, chỉ qua ba hiệp, Bách Hoa tiên tử đã bị chưởng ấn đại đạo đánh trúng bả vai, chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
“Cốc chủ!”
Nữ đệ tử xung quanh thấy Bách Hoa tiên tử bị thương, lập tức bay qua đỡ lấy nàng.
Hình Dực cất bước đi tới, lực lượng đại đạo phóng ra ngoài, chấn động không gian, lao tới Bách Hoa tiên tử, muốn cưỡng ép mang đi, tứ hại bọn họ giãy dụa đứng lên, nhưng ngay lúc này, khóe mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, trên mặt cũng lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng.
Cùng lúc đó, Hình Dực cũng cảm nhận được một chút uy hiếp, dừng bước lại, quay đầu, bèn thấy một thanh niên lạ lẫm đứng cách đó không xa.
Lục Trần đi tới Bách Hoa cốc, nhìn thấy tứ hại và Mai Tiêu đều bị thương, hơi có chút ngạc nhiên, thực lực kẻ ngoại lai này hơi lợi hại đó, ngay cả Mai Tiêu cũng không phải đối thủ.
Theo sau, ánh mắt Lục Trần rơi lên người Hình Dực, nói: “Ngươi đến từ thế giới nào?”
“Ngươi chính là lão đại trong miệng mấy tên phế vật kia?” Hình Dực nhìn Lục Trần hỏi, ánh mắt lộ ra khinh miệt, thuộc hạ kém cỏi như vậy, làm lão đại có thể mạnh đến đến đâu.
“Ta đang hỏi ngươi đó!” Ánh mắt Lục Trần lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Mặc kệ ngươi đến từ thế giới nào, làm thuộc hạ của ta bị thương thành bộ dạng này, xem như đã kết thù oán.”
“Ha ha ha.”
Hình Dực nghe được lời uy hiếp này, lập tức cất tiếng cười to, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra.
Tên thổ dân trước mắt này, là thổ dân kiêu ngạo nhất hắn từng gặp, không có người thứ hai.
Sau khi Hình Dực cười đủ, thu lại nụ cười, hắng giọng một cái, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Thổ dân, ngươi nghe cho kỹ, ta tên Hình Dực, tới từ Vận Mệnh thần thành Nguyên giới, đáng tiếc lấy kiến thức từng trải thiển cận của thổ dân ngươi, có lẽ ngay cả Nguyên giới cũng chưa từng nghe nói đâu.”
“Ngươi là chó săn của lão già Vận Mệnh thành chủ kia.”
“Ngươi thế mà biết Vận Mệnh thành chủ!” Hình Dực hơi bất ngờ, sau đó trong ánh mắt bắn ra sát ý lạnh thấu xương đến tột cùng, quát lên: “Thổ dân, ngươi không biết sống chết, vậy mà dám vũ nhục một vị Giới Chủ vĩ đại, bây giờ Đông Dật Lưu, đệ tử thứ bảy của Vận Mệnh thành chủ đang ở Sơn Hải giới, ngươi nhất định phải chết.”
Hình Dực thề, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy thổ dân nào to gan lớn mật như vậy, lấy địa vị tôn quý của Vận Mệnh thành chủ, người nào ở Nguyên giới dám buông lời chế nhạo, ít nhất phải cùng cấp bậc.
Nhưng bây giờ, một thổ dân còn không đến Tạo Giới cảnh, lại dám sỉ nhục Giới Chủ.
Thật không biết ai cho hắn lá gan đó.
“Đông Dật Lưu?” Sắc mặt Lục Trần lập tức lạnh xuống, nhìn người nọ hỏi: “Đông Dật Lưu tới Sơn Hải giới, có phải vì gửi thư mời hay không?”
Lục Trần nhớ tới năm đó Đông Dật Lưu đến Thần giới, cho Võ Thần một lá thư mời, đại biểu Võ Thần đã đến mức ngắt lấy, nếu như tiến về Vận Mệnh thần thành, sẽ bị cắn nuốt một thân đạo quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận