Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1611: Ta nguyện ý (2)

"Haha, chút năng lực ấy của các ngươi còn không thể làm hại đến ta." Thanh niên hoàng bào từ từ bước ra khỏi biển lửa và nhìn đám người bằng ánh mắt khinh thường.
"Sao có thể như thế được?"
Cả đám nhìn thấy thanh niên hoàng bào không có chuyện gì, tất cả đều kinh hãi biến sắc.
Bọn họ cùng ra tay hợp lực, nếu là một cường giả Thánh Đế đã bị ngọn lửa thiêu rụi từ lâu rồi, nhưng thanh niên hoàng bào lại không bị gì cả.
Đối phương rõ ràng là kết qua do oán khí hình thành, sợ nhất là lửa, hiện giờ ngay cả lửa cũng không làm gì được đối phương.
Vậy phải làm cách nào mới giết được đối phương?
"Các ngươi đã chọc giận ta." Thanh niên hoàng bào lạnh lùng nói, khi hắn vung tay khiến cuồng phong nổi lên, không biết từ đâu bỗng xuất hiện một luồng sương mù o bằng ngón tay phóng về phía mọi người, sau đó nhẹ nhàng chui vào miệng vào mũi tất cả bọn họ.
Hơn chục người không kịp đã phòng đã bị ép hít phải sương mù màu vàng, bọn họ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khuôn mặt họ trở nên vặn vẹo, ánh mắt đỏ ngầu, cơ thể co giật nhưng đang phải chịu một loại tra tấn nào đó. Một lúc sau, nhóm người nóng nảy này mới an tĩnh lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn, bọn họ đứng bất động tại chỗ giống như nguyên thần đã bị ô nhiễm.
Đám Lý Huyền nhìn thấy những thủ hạ đứng bất động và biến thành những quái vật mà họ đã tàn sát trước đó, đôi mắt lập tức đỏ lên và phát ra tiếng thét dài đầy phẫn nộ.
"Đối mặt với thủ hạ của chính mình, xem các ngươi có thể ra tay được không?" Thanh niên hoàng bào nhếch miệng, trong mắt hiện lên ý cười quái dị. Lời nói vừa dứt, hắn lập tức thúc giục đám nô lệ này công kích những người từng kề vai chiến đấu với bọn họ.
Quả nhiên, hơn chục nô lệ có ánh mắt đờ đẫn này đã phát động công kích với người của mình.
Bốn người Lý Huyền vô cùng đau khổ, mười mấy thuộc hạ đi theo họ đã bị đối phương bắt làm nô lệ chỉ trong nháy mắt.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng việc đã đến nước này đã không còn đường hối hận, họ chỉ có thể nước mắt lưng tròng giết những thủ hạ đã trở thành nô lệ.
Cuối cùng, hơn chục nô lệ bị giết chết, đám Lý Huyền đứng yên tại chỗ với sắc mặt bi thương.
Thanh niên hoàng bào giống như người ngoài cuộc xem kịch, không hề nhúng tay vào mà chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tàn sát lẫn nhau, trên mặt có điều suy nghĩ.
"Sao, có nguyện ý đầu hàng không?" Thanh niên hoàng bào bình tĩnh hỏi lại một câu.
"Ta nguyện ý."
Bất ngờ chính là có một giọng nói vang lên.
Ánh mắt phẫn nộ của đám Lý Huyền lập tức dừng trên người Lục Trần.
"Lục Trần, ngươi... ngươi... ngươi..."
Vẻ mặt Lý Huyền tràn đầy tức giận, lồng ngực như có một ngọn lửa vô danh đag bùng cháy, hắn phẫn nộ nói.
Một chữ ngươi hồi lâu nhưng vẫn không thể nói một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi nguyện ý?"
Trong mắt thanh niên hoàng bào hiện lên một tia kinh ngạc, dường như không ngờ lại có người thức thời tới vậy, thế này cũng coi như nhường hắn một bước, nghĩ vậy bèn khẽ gật đầu nói: "Hiện giờ thả lỏng tinh thần để ta chủ động khống chế. Sau này tâm tình ta tốt, không chừng sẽ thả cho ngươi tự do."
Đương nhiên đây chỉ là những lời ngon tiếng ngọt của thanh niên hoàng bào thôi.
Nếu đã trở thành nô lệ của đối phương, hiển nhiên không bao giờ có chuyện giải trừ nô dịch.
"Nhưng ta có một điều kiện?"
Thanh niên hoàng bào hỏi: "Điều kiện gì?"
Lục Trần lấy ra đồng tiền vận mệnh, giơ lên nói: "Chỉ cần ngươi có thể phá huỷ đồng tiền này, ta sẽ công nhận thực lực của ngươi, nguyện ý nhận ngươi làm chủ."
Chủ nhân đằng sau đồng tiền vận mệnh là ba Vận Mệnh thành chủ đứng đầu giới chủ bảng, chỉ cần có người chạm vào đồng tiền này, người đã sẽ dính nhân quả của Vận Mệnh thành chủ.
Thanh niên hoàng bào thăng cấp với tốc độ cực nhanh, hắn đã đạt tới Tạo Giới cảnh chỉ trong trăm năm, không bao lâu nữa sẽ trở về đỉnh phong, chỉ cần cho hắn hấp thu đủ oán khí, e rằng sắp thăng cấp Tạo giới viên mãn cảnh.
Vì vậy, hắn đã dự định cho đối phương chạm vào đồng tiền vận mệnh.
Hơn nữa, trải qua cảnh tượng vừa nãy, Lục Trần đã nhận ra bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của thanh niên hoàng bào. Người này có thể dễ dàng bắt bọn họ làm nô lệ, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo, hay có thể nói là thích trêu đùa người khác nên không biến toàn bộ trở thành nô lệ ngay từ ban đầu.
Hoả diễm đại đạo là ngọn lửa do thôi động đại đạo hoá thành, không giống việc hắn khống chế hoả diễm, là một sinh mệnh thể độc lập.
Lúc trước, Lục Trần đã thấy rằng trong số rất nhiều ngọn lửa, chỉ có ma diễm mà Phù Cừu sở hữu là một sinh mệnh thể độc lập, hơn nữa cấp bậc ngọn lửa của đối phương rất cao, cao nhất trong số những người có mặt ở đây, vì vậy hắn hoàn toàn có thể cho mình mượn lửa.
Với sự trợ giúp từ ngọn lửa của đối phương kết hợp với Diệt Thế Hắc Diễm, sau đó thúc giục Tuế Nguyệt cung, hẳn là có thể khiến tên kia bị trọng thương, sau đó bọn họ có thể nhân cơ hội chạy trốn. Còn chuyện sau này thanh niên hoàng bào sẽ gây hoạ cho bao nhiêu thế giới không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ, bởi vì muốn quản cũng không có năng lực đó.
E rằng chỉ thu hút sự chú ý của Vận Mệnh thanh chủ mới có thể xử lý thanh niên hoàng bào.
Thanh niên hoàng bào nghe Lục Trần nói xong chợt nhướn mày, hắn hơi ngây ra, điều kiện của đối phương lại là bắt hắn phá huỷ một đồng tiền.
Chẳng lẽ trong đó có trá?
Bạn cần đăng nhập để bình luận