Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 848: Lão thái quân

Dưới sự chỉ dẫn của Hứa Nhạc, Lục Trần điều khiển chiến thuyền phi hành lơ lửng trên bầu trời của một phủ đệ rộng rãi, từng luồng khí lưu vòng quanh chiến thuyền, hình thành cơn lốc bắt đầu khởi động.
Chiến thuyền đột nhiên đến kinh động người trong phủ đệ.
Vụt vụt vụt!
Trong kiến trúc phía dưới phủ đệ có từng bóng dáng lóe lên, bay lên trời, bọn họ như lâm đại địch nhìn chằm chằm chiến thuyền, bởi vì không biết đã đắc tội với cường giả có chiến thuyền phi hành ở đâu, hiện giờ giáng lâm ở phủ đệ không biết là có việc quý gì.
“Thư Tử Nhan và Thư Tử Minh!”
Rất nhanh, người của Thư gia nhìn thấy hai người trên chiến thuyền, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc vạn phần, sao hai huynh muội Thư Tử Nhan và Thư Tử Minh lại ở trên thuyền, chẳng lẽ là cường giả bọn họ đã kết giao ở bên ngoài sao.
Theo lý thì không thể, hai huynh muội này chỉ là Nguyên Thần cảnh, tư chất cũng chỉ là hạng bình đẳng ở Thư gia, sao có thể kết giao với cường giả đẳng cấp này được.
Bọn họ phát hiện ngoại trừ hai huynh muội ra thì trên chiến thuyền còn có bốn người khí chất phi phàm, trước đây bọn họ đã nhìn thấy khí chất này trên người thành viên của hoàng tộc Long thị.
Nhưng hình như thành viên của hoàng tộc Long thị cũng không có khí chất siêu nhiên như vậy.
Trong đám người có một nam tử trung niên thân mặc phong y đứng ra, ánh mắt cực kỳ đặc sắc nhìn chằm chằm Thư Tử Nhan và Thư Tử Minh, hắn tên là Thư Mộng Phong, là phụ thân của hai huynh muội bọn họ.
“Cha!”
Hai huynh muội bay ra khỏi chiến thuyền, đi tới trước mặt nam tử trung niên.
“Tam cữu!” Hứa Nhạc cũng kêu một câu.
“Hứa Nhạc!”
Thư Mộng Phong nhìn thấy Hứa Nhạc thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía bốn người khác trên thuyền, lòng thầm nghĩ đến, đây là những người bạn kết giao của Hứa Nhạc sao?
Thư Mộng Phong cũng không tin con của mình có thể kết giao được nam nữ khí chất xuất trần lại có thân phận bất phàm này.
Trên chiến thuyền, ánh mắt lạnh lùng của Lục Trần quét qua một nam tử trẻ tuổi, trong nháy mắt phán đoán ra tu vi của đối phương chỉ có Vương cảnh đỉnh phong, cùng cảnh giới với mình.
Từ khi hắn sinh ra đến nay đã bốn mươi năm mươi tuổi, mặc dù ngoại hình vẫn còn ở độ tuổi hơn hai mươi.
Nhưng mấy chục năm, đối phương cũng chỉ là Vương cảnh đỉnh phong, vậy dựa vào cái gì mà khinh thường lão già nhà mình.
“Tam cữu sao?” Trong lòng Lục Trần hiện lên tia cười giễu.
Hắn không có chút ấn tượng, cũng không chút thiện cảm với người nhà mẹ.
Phù phù!
Đúng lúc này, lại có hai nam tử trung niên giáng lâm, diện mạo hai người họ đại khái có năm phần tương tự, tu vi ở Hoàng cảnh sơ kỳ, bọn họ đồng thời nhìn về phía hai huynh muội Thư Tử Minh, một người trong đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai huynh muội không nói gì, chỉ nhìn về phía Hứa Nhạc.
Bất chợt, hai nam tử trung niên lại nhìn về phía Hứa Nhạc, nói: “Hứa Nhạc, ngươi quen những bằng hữu này sao.”
“Liên quan gì đến ngươi?” Hứa Nhạc trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thái độ của Hứa Nhạc đối với Thư Mộng Phong và hai nam tử trung niên phía sau hoàn toàn trái ngược, thái độ nhiệt tình với người trước, lại lạnh lùng với người sau.
Hai người họ nghe được giọng điệu không chút tôn kính của Hứa Nhạc, lúc này sắc mặt trầm xuống, một người trong số đó trực tiếp quát lớn: “Hứa Nhạc, tôn trọng chút đi, ta là nhị cữu của ngươi đó.”
Nhưng Hứa Nhạc thẳng thừng không để ý đến bọn họ.
Hai người họ nhìn thấy thái độ của Hứa Nhạc, ánh mắt cực kỳ âm trầm, chỉ là nghĩ đến bốn người thân phận tôn quý trên chiến thuyền rất có thể là bằng hữu kết giao của Hứa Nhạc, hơn nữa có hai người còn là Hoàng cảnh, cùng tu vi với bọn họ, cộng thêm một chiến thuyền đen kịt tràn ngập thánh uy.
Cho dù trong lòng có nhiều lửa giận đối với Hứa Nhạc cũng không dám phát tiết ra ngoài.
Lục Trần đảo qua trên người mấy người họ trước, sau đó thu chiến thuyền vào nhẫn không gian, thân thể lơ lửng trên không trung, dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Thư Mộng Lan đâu?”
Câu hỏi này khiến long trời lỡ đất.
“Thư Mộng Lan?”
Mấy người họ nghe được lời của Lục Trần, trong nháy mắt lập tức đặt sự chú ý ở trên người Lục Trần.
Lúc cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Lục Trần thì sắc mặt của ba nam tử trung niên hơi thay đổi, bởi vì đường nét của thanh niên này lại có chút giống với ngũ muội, nam tử trung niên tên là Thư Mộng Phong càng kích động mở miệng nói: “Tiểu, tiểu huynh đệ, xin hỏi ngươi là…”
Hai huynh muội Thư Tử Nhan và Thư Tử Minh hơi hiểu ra, trên đường trở về Hứa Nhạc đã nói Lục Trần là biểu đệ của bọn họ, bọn họ còn có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại nghe được lời nói của đối phương, trong nháy mắt nghi ngờ đã được hóa giải, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đây là con của cô cô Thư Mộng Lan.
Cô cô Thư Mộng Lan chính là cấm kỵ trong gia tộc, bởi vì ngỗ nghịch gia gia nên đã bị giam giữ.
Bọn họ biết cô cô có một nam nhân ở Hoang vực tên là Lục Chính Hằng, mà thanh niên này tên là Lục Trần.
Thân phận này đã không cần phải suy đoán nữa.
Đối phương là con của cô cô, lần này tới thành Phi Tuyết là để tìm cô cô.
“Sao vậy, chẳng lẽcòn muốn ta nói rõ ràng sao?” Lục Trần thấy mấy người họ im lặng, cười giễu nói một câu.
“Ngươi, ngươi là con của Mộng Lan?” Đúng lúc này, một âm thanh run rẩy truyền đến.
Đám người tách ra, một bà lão tóc hoa râm bước tới, ánh mắt bà lão rưng rưng, vô cùng kích động nhìn Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận