Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1511: Nhật ký của Minh Sư

Ánh mắt Minh Sư toát ra oán độc nồng đậm, hận không xẻ được da thịt Lục Trần để ăn thịt, đồng thời trong lòng có chút phẫn uất.
Cũng chưa từng thấy võ giả nhân loại không làm theo lẽ thường như vậy, một giây trước còn cười ha hả nói muốn làm bạn với hắn, một giây sau phế hắn không chút lưu tình.
Hứa Thanh Dao và Lâm San bên cạnh cùng im lặng, vẻ mặt Lục Trần thay đổi quá nhanh, khiến bọn họ có chút không theo kịp tiết tấu.
Sở dĩ Lục Trần lựa chọn phế Minh Sư, đó là bởi vì ở trong mắt của hắn, Minh Sư chỉ là một người công cụ, nhưng mà làm người công cụ còn sĩ diện, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Mặt khác, bên cạnh còn có một người địa phương Lâm San, cho nên còn muốn hỏi tin tức, trực tiếp hỏi Lâm San không phải tốt sao?
Còn Minh Sư bây giờ không thể giết, nếu giết lập tức bị tộc Minh Huyết Mãn biết, lại không thể thả đối phương, bởi vì Minh Sư là một Đế cảnh, ngoài hắn ra không ai có thể chế trụ, nói tóm lại, phế đi cũng khá an toàn.
Sau khi phế Minh Sư, Lục Trần thu lại sức mạnh quy tắc, Minh Sư trực tiếp từ không trung rơi xuống mặt đất, truyền ra tiếng vang nặng nề.
Minh Sư gục trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Không để ý tới Minh Sư bị phế, Lục Trần quay đầu nhìn về phía Lâm San hỏi: “Lâm San, ngươi biết tộc Minh Huyết Mãn có kẽ hở với những Yêu tộc nào không?”
“Kẽ hở?” Lâm San hơi sững sờ, sau đó nói: “Dường như tộc Minh Huyết Mãn và tộc Sinh Quỷ, tộc Đương Khang, tộc Sơn Hoan cũng có ân oán.”
Tin tức Lâm San biết được, trên căn bản đều là lưu truyền rộng rãi, bởi vì giữa các tộc Thiên Yêu cũng không hoàn toàn hòa thuận, giữa rất nhiều tộc cũng có ân oán, cũng có người chết trong tay đối phương lẫn nhau, tích lũy thù hận rồi truyền ra ngoài.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, dẫn đến truyền ra cả thế giới.
Lâm San tiếp tục nói: “Khang châu và Hoan châu là láng giềng với Minh châu, bởi vì ba tộc này mở rộng địa bàn, tranh đoạt tài nguyên, luôn va chạm với binh lính tầng chót của biên cảnh, tích lũy thù hận sâu đậm.”
Lục Trần đi tới, lấy nhẫn không gian của Minh Sư xuống, Minh Sư trơ mắt nhìn nhẫn không gian bị Lục Trần lấy đi, nổi giận gầm lên một tiếng: “Phế tu vi của, còn đoạt nhẫn không gian của ta, ngươi sẽ phải hối hận.”
“Cút đi!” Lục Trần một cước đá bay Minh Sư, mặt hàng này đã thành phế nhân rồi, còn tới uy hiếp mình, muốn chết sao.
Thần niệm Lục Trần xâm lấn nhẫn không gian của Minh Sư, bên trong có một đống linh tinh, vài dược liệu, mấy quyển bí cảnh, ngoài những thứ này còn có mấy loại như thủy tinh kí ức, thủy tinh truyền tin, trận kỳ.
Lục Trần lấy ra một khối thủy tinh kí ức, xem một chút có thể nhận được vài tin tức hữu dụng hơn hay không, khi thần niệm xâm lấn bên trong, lúc này Lục Trần lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Hiện lên trong đầu hắn hiện tại là từng hàng văn tự dùng thần niệm đóng dấu.
“Năm thứ năm mươi hai của kỷ nguyên mới Yêu Thần, ta đột phá Chí Tôn cảnh, đại trưởng lão trong tộc chấp thuận ta tiến vào tổ địa tu hành ba năm, gặp được Minh Phong cùng tộc ở trong đó, tên nhóc này ỷ vào mình là tôn tử của đại trưởng lão, nói ta là phế vật, ta nhớ kỹ thù này.”
“Năm thứ năm mươi lăm, ta đi ra từ tổ địa, từ Chí Tôn sơ kỳ đột phá đến Chí Tôn viên mãn.”
“Năm thứ ba trăm sáu mươi hai, tộc nhân Minh Dạ đột phá Thiên Tôn, khoe khoang trước mặt của ta, tên nhóc đáng chết này, không phải đi vào Thiên Tôn cảnh ư, có cái gì đáng khoe khoang.”
“Năm thứ ba trăm sáu mươi lăm, Minh Dạ cướp một trăm vạn phương linh tinh nhị trưởng lão đồng ý cho ta, thù này ta nhớ kỹ.”
“Năm thứ ba trăm bảy mươi hai, cuối cùng ta đột phá Thiên Tôn cảnh.”
“Năm thứ ba trăm tám mươi tư, ta có tư cách đi tới bí cảnh Huyền Linh, tham gia tranh đoạt ở bí cảnh Huyền Linh, Yêu Thần đích thân chủ trì, ta nhất định phải trổ hết tài năng ở trước mặt mọi người, khiến Yêu Thần nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Năm thứ ba trăm tám mươi sáu, bên trong bí cảnh Huyền Linh, Lục Bôi của tộc Ma long ôn dịch cướp đi một Linh dược viên của ta, ta nhớ kỹ thù này.”
“Năm thứ ba trăm tám mươi tám, bên trong bí cảnh Huyền Linh, Bằng Hiên của tộc Thiên Bằng, giễu cợt ta hai câu, ta nhớ kỹ thù này.”
“Năm thứ ba trăm chín mươi hai, bên trong bí cảnh Huyền Linh, gặp được Phượng Thanh của tộc Hắc Phượng Hoàng, cướp một chỗ động phủ truyền thừa của ta, ta nhớ kỹ thù này.”
“Năm thứ ba trăm chín mươi lăm, thời gian đi ra từ bí cảnh Huyền Linh, tộc nhân Minh Phong đột phá Vương Tôn, tiếp tục tới giễu cợt trước mặt của ta, ta nhớ kỹ thù này.”
“Năm thứ bốn trăm linh một, Minh Phong tiến vào động phủ bế quan, ta sớm đi vào thả một Loạn Ma thạch, Minh Phong tẩu hỏa nhập ma, nguyên thần và hình dạng đều bị diệt, cuối cùng ta cũng báo được thù này.”
“Thứ bốn trăm…”
“Thứ năm trăm…”
“Năm thứ một nghìn sáu trăm, Minh Dạ đột phá Đế cảnh, cũng vì tẩu hỏa nhập ma mà chết, ta thả một bộ lông của tộc Đương Khang, mưu hại cho tộc Đương Khang, hắc hắc, không ai biết là ta làm.”

“Năm thứ hai ngàn hai trăm mười hai, ta thành công đột phá Đế cảnh, trở thành đại thái tử của tộc Minh Huyết Mãn.”
Lục Trần nhìn xong dấu vết chữ viết trong thủy tinh kí ức, trên mặt vẻ thổn thức, ánh mắt khác thường nhìn về phía Minh Sư, đây chính là cuốn nhật ký ghi lại những người đắc tội mình trong truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận