Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1314: Kinh động đến Thiên Đế (2)

Khóe miệng Vương Phúc Hải co giật, nói: “Thu thập một chút.”
Gặp phải Hoa Điệp tiên tử vô pháp vô thiên, còn có thể làm sao, may mắn đối phương chỉ chụp loạn một cái hồ, mà không phải đập cả Kiếm Đế cung.
Cùng lúc đó, Hoa Điệp kéo Lục Trần lĩnh hội phong cảnh mênh mông của Sơn Hải giới, sau một nén nhang, đi tới một Đại Tuyết sơn mịt mờ, một cung điện rộng rãi xuất hiện trước mắt, trên vách đá xung quanh có một cung điện bóng loáng, có khắc bốn chữ lớn là Tầm Mai sơn trang, phía trên tản ra một luồng khí tức uy nghiêm.
Lục Trần thấy bốn chữ lớn Tầm Mai sơn trang mà ngẩn người.
Đây cũng là một trong những nơi kinh khủng nhất của Sơn Hải giới, nhà của sư tỷ Mai Anh Lạc nhà mình.
Có một Thiên Đế trấn giữ, chỉ là không biết hiện tại nàng ở Giới thành hay ở trong nhà.
Hoa Điệp ngược lại không kiêng kỵ gì, đứng ở bầu trời kết giới, chân phải vươn ra vừa bước, chỉ thấy mặt đất chấn động, nhấc lên núi tuyết gió lốc trong vòng ngàn dặm, còn bao phủ kết giới của Tầm Mai sơn trang, một cước giáng xuống phá thành mảnh nhỏ.
“Ai?”
“Có địch tập kích!”
Bên trong Tầm Mai sơn trang bộc phát một luồng khí tức kinh khủng, bắn ra từ trong cung điện, khi thấy mặt mũi Hoa Điệp thì há hốc mồm tại chỗ.
“Thì ra Hoa Điệp tiên tử giáng xuống.” Cuối cùng, một nam tử trung niên đứng ra, khẽ cười nói.
“Hoa Điệp, ngươi làm gì mà một cước đạp nát trận pháp nhà ta, ngươi vướng phải chuyện gì?” Một âm thanh uy áp tối cao đến từ hư không vô ngần, âm thanh rộng lớn, như nuốt cả sơn hà.
Toàn thân Lục Trần chấn động, chẳng lẽ chủ nhân của âm thanh này là tồn tại cấp Thiên Đế kia.
“Mai Thiên Đế đại nhân cao cao tại thượng, kẻ địch âm thầm trốn trong nhà của ngươi mà cũng không biết sao?” Hoa Điệp biết chủ nhân của âm thanh này là ai, nhưng một chút cũng không sợ, âm dương quái khí châm chọc một câu, sau đó bước chậm đến một ngọn núi tuyết trước mặt, nhẹ nhàng cười nói: “Như thế nào, còn muốn chạy trốn sao?”
Vù!
Không gian nhộn nhạo lên một chút gợn sóng, một Phi Thoa trắng bạc xuyên thủng hư không, nhanh chóng biến mất.
Người chạy trốn này hiển nhiên là Hư không hành giả, giờ phút này hắn có phần ngây ngốc, vì sao hai lần đều bị tìm thấy, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, hắn ẩn nấp bên trong Phi Thoa, lại dùng Tị Thiên Châu che dấu thiên cơ, cho dù thế giới này cực kỳ gần nhân vật Thiên Đế kia của Giới Thần, cũng không thể tàn nhẫn tìm thấy hắn nhanh như vậy.
Một nữ tử bạch y bay ra, liếc nhìn Hoa Điệp, lại liếc nhìn núi tuyết xung quanh sụp đổ, vội vàng hỏi: “Sư cô, ngươi…”
Nữ tử bạch y này không phải ai khác chính là Mai Anh Lạc.
“Thì ra là Anh Lạc, lĩnh ngộ quy tắc Hư Không chưa?” Hoa Điệp thấy Mai Anh Lạc, trên mặt mỉm cười nhiều chút.
Mai Anh Lạc hành lễ, tôn kính nói: “Bẩm báo sư cô, có chút thu hoạch.”
“Vậy đi theo ta một chuyến.” Hoa Điệp vươn tay, dẫn Mai Anh Lạc rời đi.
“Hoa Điệp, ngươi làm loạn thì bỏ đi, đừng dẫn con gái của ta đi làm loạn.” âm thanh của Mai Thiên Đế vang dội Hư Không.
“Ta dẫn con gái của ngươi tìm kiếm Thiên Đế khí, đến lúc đó có bao nhiêu, chia cho ngươi một món.” Hoa Điệp nhìn lên bầu trời nói một câu, sau đó lôi kéo hai người nhanh chóng rời đi, hóa thành lưu quang biến mất ở trong thiên địa.
Người của Tầm Mai sơn trang thấy kết giới phá thành mảnh nhỏ, vẻ mặt buồn bực, khuyên can mãi nơi này bọn họ cũng có thế lực Thiên Đế trấn giữ, người bình thường ai dám tới quấy rối, nhưng Hoa Điệp dám, sơn môn bể nát cũng không có chỗ nói rõ lí lẽ, tổn thất chỉ có thể tự mình gánh chịu.
“Sư cô nàng đây bị kích thích gì?” Mai Anh Lạc liếc nhìn Lục Trần, truyền âm hỏi.
“Ách, cái này, truy tìm kẻ có ý đồ xấu của giới khác.” Ánh mắt Lục Trần lóe lên trả lời.
Không biết Hư không hành giả có phải là kẻ xấu đối với Sơn Hải giới hay không nhưng mà thứ ở trên người hắn rất mê người.
“Phải không?”
Trên gương mặt trắng nõn của Mai Anh Lạc tràn ngập nghi ngờ.
“Tiểu Lục Trần, đợi lát nữa sư phụ không chơi với hắn, lấy pháp bảo trấn áp ra, đến lúc đó hắn lại chạy đến thế giới hạt giống hư không, hai ngươi nhớ đánh hắn chạy ra.” Hoa Điệp nói.
Lần này, Hoa Điệp chưa dừng lại chốc lát bởi vì Phi Thoa phía trước vẫn chạy trốn.
Bên trong Phi Thoa, cả mặt thanh niên đầy mồ hôi lạnh, thì thào tự nói: “Rốt cuộc là phân đoạn nào có vấn đề?”
Lúc trước hắn bị phát hiện hai lần đã cảm thấy có cái gì không đúng, vẫn cảm giác chỗ nào đó có vấn đề, vẫn vòng quanh, xác định một chút suy đoán của mình, bây giờ nhìn lại suy đoán trở thành sự thật rồi.
Sợ rằng từ lúc ban đầu, nữ tử kia đã để lại ký hiệu ở trong cơ thể hắn, thế nên Tị Thiên Châu mất tác dụng.
Nửa giờ sau, bọn họ vừa đi tới một tông môn, vẫn giống như lúc trước, Hoa Điệp hời hợt vung một tay, đập vỡ nát trận pháp, sau đó kinh động đến nhân vật của tông môn này, cho dù là bế quan hay là chưa bế quan, tất cả đều bay ra, nhìn ba người trên bầu trời.
Sắc mặt Hoa Điệp có phần âm tình bất định, bởi vì lúc trước khi đuổi theo đối phương, khí tức kia càng ngày càng yếu.
Điều này chứng tỏ đối phương biết được trên người có ký hiệu, hơn nữa không biết dùng biện pháp gì khiến ký hiệu dần dần bị lau đi.
Rất nhiều nhân vật của tông môn này lập tức bay ra nhận ra Hoa Điệp tiên tử và Mai Anh Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận