Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1320: Lão già

Khi quả cầu lửa thuộc quy tắc Hỏa Diễm viên mãn chuẩn bị rơi vào trên người Lục Trần thì phù một tiếng nó đã bị dập tắt đi, như thể ngọn lửa gặp phải môi trường chân không, không thể cháy được.
“Miểu Hỏa Đan Tôn, ngươi thật càn rỡ.” Giọng nói của Bồ Khúc ẩn chứa sự tức giận vang vọng trong hư không, khí tức Thiên Tôn mạnh mẽ bao phủ hư không vô ngần, nhìn Miểu Hỏa vô cùng lạnh lùng.
Lục Trúc nhìn thấy Bồ Khúc các chủ xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nhìn thấy quả cầu lửa càng ngày càng đến gần, nhiệt độ tỏa ra tựa như thiêu đốt da thịt, Lục Trúc có lý do để tin rằng nếu Bồ Khúc các chủ không xuất hiện thì nàng và Kiếm Tam công tử sẽ cùng chết.
Miểu Hỏa nhìn thấy Bồ Khúc xuất hiện, sự phẫn nộ trên mặt cũng giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn âm trầm, chắp tay nói: “Tham kiếm các chủ.”
Sắc mặt Bồ Khúc lạnh lùng: “Thân là người phụ trách Nam viện, vì sao vô duyên vô cớ lại công kích với người phụ trách của Bắc viện.”
Bồ Khúc không ngờ tới Miểu Hỏa lại to gan tới mức này, dám tấn công Kiếm Tam, cũng may hắn tương đối rảnh rỗi, lúc không có việc gì làm thường thích dùng thần niệm quan sát xung quanh, khi cảm nhận được hơi thở của Chí Tôn thì xuất hiện ngay lập tức.
Nếu Miểu Hỏa làm tổn thương đồ đệ quý giá hiện tại của Hoa Diệp, hắn làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm.
Bồ Khúc đã nghĩ sai, Lục Trần không yếu ớt như hắn tưởng tượng, nếu hắn không thể ngăn cản được công kích của Chí Tôn thì hắn không có tư cách đi lại tại Cửu Thiên.
Tuy Miểu Hỏa là Chí Tôn viên mãn nhưng luyện đan mới là nghề chính của hắn, về tu luyện và sức chiến đấu đều không quá mạnh, Lục Trần vẫn có thể ngăn cản được công kích của hắn.
Miểu Hỏa nghe Bồ Khúc nói, hắn nhanh chóng giải thích: “Bẩm các chủ, là do hắn vô duyên vô cớ giết Trì Thanh, nhất thời lão hủ đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc nên mới ra tay.”
Miểu Hỏa liếc nhìn thi thể trên mặt đất, máu vẫn còn chưa lạnh, lại nhìn Lục Trần, trong mắt hiện lên một tia sát ý, nhưng vì Bồ Khúc đang ở đây nên hắn che giấu rất tốt mà thôi.
Trên thực tế, Miểu Hỏa sớm đã không hài lòng với người phụ trách mới ở Bắc viện, Kiếm Tam rồi.
Vì sao ư, nếu Tam Kiếm không đến thì người nhậm chức phụ trách Bắc Viện sẽ là đại đệ tử Lạc Hoa của hắn.
Nhưng đối phương lại chen chân vào, cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về Lạc Hoa.
Hơn nữa, trong thời gian này hắn cũng đang tìm cơ hội xem thử dùng cách gì để ra oai phủ đầu với đối phương, mà lần này Trì Thanh bị giết chính là một ngòi nổ rất tốt.
Lục Trần có linh cảm nhạy bén nên lập tức nhận ra sát ý trong mắt của người sau, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang lạnh lùng cười.
Theo lời nói của Miểu Hỏa, rất nhiều người xung quanh không hiểu chuyện gì chỉ nhìn luyện đan sư rất lợi hại đang nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, xung quanh có một khối máu tươi, máu đỏ chảy khắp mặt đất, nhìn rất đáng sợ.
“Trì Thanh đã bị giết.”
Luyện đan sư ở xung quanh nhìn thi thể đang ở trên mặt đất, dồn dập hít một ngụm khí lạnh, sau đó nhìn Lục Trần với ánh mắt kinh ngạc, người mới tới này cũng quá to gan rồi, thế mà ở ngay trước mặt mọi người dám giết Trì Thanh.
Lẽ nào hắn không biết, mặc dù thân phận của hắn và Miểu Hỏa ngang nhau, nhưng thời gian hắn đến đây quá ngắn, lai lịch không đủ để chống lại nười phụ trách lâu năm.
Không chỉ có lai lịch không đủ, thậm chí cả thực lực cũng không bằng, hắn mới là Thánh Vương viên mãn mà Miểu Hỏa lại là Chí Tôn viên mãn.
Đều nghe đồn đối phương được Bồ Khúc các chủ thu làm đệ tử quan môn, chẳng lẽ đây là sự tự tin của hắn.
Nhưng ngay cả nghi thức thu đồ đệ cũng không có tổ chức, hắn không sợ nửa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chọc giận Bồ Khúc các chủ sao?
Ngoài ra, Miểu Hỏa Đan Tôn sắp đột phá Đan Tôn thập nhị phẩm, một khi đột phá, địa vị và danh tiếng sẽ tăng vọt.
Nói tóm lại, trước mắt mọi người giết chết Trì Thanh là một việc làm rất thiếu khôn ngoan.
Nếu có thù hận thì bí mật giết hắn là được
Trong đám người, ánh mắt Lạc Hoa lạnh lùng nhìn Lục Trần, chính là người này lấy đi thứ vốn dĩ thuộc về hắn.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ cũng lạnh lùng nhìn Lục Trần, nàng là một trong những đệ tử ký danh của Bồ Khúc, Đan Thánh cửu phẩm, có tư cách tấn thăng thành đệ tử quan môn của sư phụ.
Vì người này đột nhiên tham gia khiến giấc mơ trở thành đệ tử quan môn của nàng tan thành mây khói.
“Các chủ, Trì Thanh khổ cực tu luyện ở bên ngoài, đột phá trở thành Thánh Vương trở lại Đan Tôn các vốn dĩ là một chuyện tốt, lão phu ngay cả linh tinh cũng đã chuẩn bị xong nhưng làm sao có thể nghĩ tới…” Miểu Hỏa càng nói càng tức giận, cuối cùng nghẹn ngào nói không nên lời.
Lục Trần nhìn màn biểu diễn giả tạo của Miểu Hỏa, lạnh lùng cười nói: “Một tên rác rưởi mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì.”
Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn Lục Trần, người Tam Kiếm mới đến này rất ngạo mạn, không sợ Miểu Hỏa Đan Tôn chút nào.
Trong đám người, Mặc Khoan cũng ở đó, hắn đánh giá Lục Trần, kẻ đầu têu hại đồ đề của mình bỏ chạy còn trở thành trò cười của toàn thành, ừ, thực sự rất kiêu ngạo.
Ngoài ngạo mạn ra thì hình như hắn cũng không có gì đặc biệt hơn người, cũng không biết vì sao Bồ Khúc lại trọng dụng hắn như vậy.
“Ngươi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận