Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 518: Đánh chết

Lúc bay ra ngoài, trong hai mắt Nguyên Kỳ khiếp sợ nồng đậm, người này là ai, tại sao lại mạnh như vậy.
Nhưng vẫn chưa xong, khoảnh khắc Nguyên Kỳ bay ra ngoài, Lục Trần như bóng theo hình, bước trên hư không, linh lực toàn thân sôi trào, phóng xuất ra một cách dồi dào, hình thành một chưởng ấn lớn cỡ mười trượng.
Bàn tay của Lục Trần ấn xuống, chỉ thấy chưởng ấn cực lớn trong hư không giáng xuống bao trùm lực lượng khủng bố vô cùng, hung hăng đánh lên người Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ bị đánh đến nửa người rạn nứt, máu tươi tung tóe khắp hư không.
Ầm một tiếng, đập vào một tòa kiến trúc ở phía dưới.
Nguyên Kỳ rơi vào bên trong một mảng phế tích tràn ngập bụi bặm, miệng thổ huyết, trong lòng vừa sợ vừa giận, ngay cả thời gian kích hoạt pháp bảo hắn cũng không có, đã chịu đựng hai luồng công kích đáng sợ khiến cơ thể hắn bị trọng thương.
Sắc mặt Nguyên Kỳ xanh mét, vậy mà hắn lại chịu trọng thương như vậy, hơn nữa còn là một người ngoài đánh hắn bị thương, ngay lập tức hắn dùng thần niệm thông báo cho gia tộc, sau đó vận chuyển tộc Ma Bất Tử, chỉ thấy toàn thân rách rưới của hắn hồi phục lại nguyên vẹn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Sau đó, Nguyên Kỳ kích hoạt pháp bảo Thánh khí hắn mặc trên người, toàn thân phát ra thánh quanh, từng luồng linh lực hộ thể ngang trời, sau đó xông ra ngoài từ trong đống phế tích, đi đến nơi cao trên không trung, vẻ mặt oán độc nhìn lấy Lục Trần.
“Ta muốn ngươi chết!” Nguyên Kỳ phát ra tiếng thét dài vô cùng âm trầm lạnh lẽo, hắn chưa bao giờ chịu thiệt như vậy.
Cái Tử Lăng và Liễu Khuynh Thành bay ra ngoài, nhìn hai người trên không trung.
“Xảy ra chuyện gì rồi, hình như người bị thương là Nguyên Kỳ đúng không?”
“Thanh niên đó là ai, dám chiến đấu với Nguyên Kỳ, hơn nữa còn đả thương Nguyên Kỳ!”
Vô số tầm mắt xung quanh tập trung qua phía đó, nhìn chằm chằm lên chiến trường trên không trung, đồng thời có lượng lớn võ giả bay lên không nhìn hai người họ.
“Phế vật, không chịu nổi một kích!” Lục Trần nhìn Nguyên Kỳ, thản nhiên thốt ra mấy chữ.
Mấy đệ tử Thanh Hòa phong bên trong tửu lâu chấn động nhìn lấy Lục Trần, trong lòng thầm kinh ngạc, người này là Thánh tử nào của Kiếm Đế cung, sao lại xa lạ như vậy.
“Chín Thánh tử thêm Kiếm tử Lục Trần chúng ta đều quen thuộc, mà rõ ràng người này không phải, lẽ nào là Kiếm Tam công tử!” Một người trong số đó lẩm bẩm.
Lúc Kiếm Tam công tử ở Thanh vực đã có tiếng nhưng vốn không quá nổi danh, cho đến lúc ở Tứ Thánh sơn, Kiếm Tam công tử đánh bại một cấp Thánh Tử, còn có tư cách trục xuất đệ tử ra khỏi Kiếm Đế cung, lúc này Kiếm Tam công tử nhanh chóng có tiếng.
Nhưng hôm đó người chuẩn bị vào bí cảnh quá nhiều, bọn họ vốn không biết ai là Kiếm Tam công tử.
Bây giờ xem ra thanh niên ra mặt cho bọn họ có khả năng lớn là Kiếm Tam công tử.
Trên không trung, chiến đấu vẫn đang tiếp tục, Lục Trần nhìn chằm chằm lực lượng quy tắc bên ngoài của Nguyên Kỳ, thánh quang chói mắt mà hắn ngưng tụ ra, hình thành từng luồng lực lượng phù văn lưu chuyển bên ngoài thân thể, bảo vệ toàn thân hắn.
Nhưng Lục Trần vốn không vì vậy mà lùi bước, bởi vì hắn chắc chắn giết người này rồi.
Một tay giơ lên, Huyền Trọng ấn xuất hiện ở trong tay, sau đó linh lực dồi dào rót vào bên trong Huyền Trọng ấn, một luồng lực lượng tràn đầy nặng trịch tản mát ra ngoài từ Huyền Trọng ấn.
Huyền Trọng ấn trong tay Lục Trần chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hình vuông, toàn thân đen kịt, mặt ngoài khắc ấn một Huyền Vũ.
Nhưng lúc linh lực được rót vào kích hoạt Huyền Trọng ấn, cho người ngoài cảm giác chính là bàn tay của Lục Trần dường như có thể nhấc lên một ngọn núi lớn bao la, đặc biệt là không gian xung quanh Huyền Trọng ấn phóng thích ra quy tắc trọng lực khiến mọi thứ bắt đầu vặn vẹo.
Lục Trần dùng lực trực tiếp ném Huyền Trọng ấn ra ngoài.
Quy tắc trọng lực vờn quanh bên ngoài Huyền Trọng ấn tiếp xúc thân mật với cơ thể của Nguyên Kỳ.
Bịch!
Chỉ thấy thánh quang lượn lờ quanh người Nguyên Kỳ rắc rắc một tiếng rồi vỡ nát, đồng thời giáp vị trên người cũng nứt ra, quy tắc trọng lực đảo qua thân thể Nguyên Kỳ, nửa thân dưới của hắn nổ tung tại chỗ, huyết sương rắc xuống thiên địa, đồng thời kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Dù sao thân thể Nguyên Kỳ cũng thật sự biến mất chứ không phải ảo giác, nửa thân dưới nổ tung đau đớn truyền khắp toàn thân khiến Nguyên Kỳ phát ra kêu thảm thiết.
“Người này là thần thánh phương nào vậy, càn rỡ như thế, chẳng lẽ dám giết Nguyên Kỳ ở thành Vô Song sao?”
Người xung quanh ngày càng nhiều, bọn họ tận mắt nhìn thấy cơ thể của Nguyên Kỳ bị nổ tung, than giọng nói mang theo sợ hãi.
Lại lần nữa không còn mặt mũi trước mặt mọi người, khuôn mặt Nguyên Kỳ nóng bỏng lợi hại, giận càng giận, nhưng trong lòng hắn cũng dâng lên tia sợ hãi, lẽ nào người này thật sự dám giết hắn sao.
Lục Trần không nói gì, lại đuổi về phía Nguyên Kỳ, bởi vì người này đã nằm trên danh sách phải chết của hắn, cho dù Thánh cảnh đến cũng không cứu được hắn.
Đồng thời Lục Trần có nắm chắc đánh chết hắn trước khi Thánh cảnh đến.
Ầm!
Nguyên Kỳ nhìn Lục Trần sải bước mà đến, vong hồn trong lòng tuôn ra, bởi vì một luồng lực lượng quy tắc vô hình khuếch tán tới khiến thân thể hắn run rẩy.
Ấn đường của Nguyên Kỳ bắn ra một chùm sáng, một luồng thánh uy khủng bố tràn ngập ra, ánh sáng chói mắt vô cùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng luồng sáng đó lại ảm đạm xuống rất nhanh, một bóng dáng trong suốt đứng ở phía trước Nguyên Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận