Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 363: Phá đồ mà ra

Giây phút này, sắc mặt mọi người kịch biến, bởi vì bọn họ đều ở phía dưới đồ án bao phủ, xung quanh xuất hiện màn sáng do quy tắc hỏa diễm ngưng tụ, giao hòa với đại địa, trên mặt đất đã hình thành một bình chướng hỏa diễm.
Không gian bốn phía đều bị ngăn cách, toàn bộ bọn họ đều bị nhốt ở bên trong.
“Đây là Hồng Hoàng Phần Thiên đồ, Thánh đồ đệ nhất hoàng tộc, có uy diệt thế!”
“Đám người này toang rồi!”
Vô số người xem chiến bên ngoài mười dặm nhìn thấy một Thánh đồ cực lớn vắt ngang trên không trung, mặc dù cách nhau khá xa nhưng hỏa diễm nóng rực tràn ngập trong không khí nồng đậm không tan, lúc vận công chống cự hỏa diễm, đám người đó lại ôm tâm thái đồng tình.
Dưới tình hình bình thường, hoàng tộc sẽ không sử dụng Hồng Hoàng Phần Thiên đồ.
Nhưng một khí lấy ra, không phải Thánh cảnh thì không thể phá, dù cho có nhiều Hoàng cảnh hơn nữa, cũng phải nuốt hận tại nơi này.
Hồng Hoàng Phần Thiên đồ treo trên cao, tản mát ra quy tắc hỏa diễm rất nồng đậm, hỏa diễm trong không gian sôi trào, tràn ngập ra sóng nhiệt khiếp người, nhiệt độ này ngay cả Hoàng cảnh cũng khó chịu đựng được, phóng thích linh lực ngăn cản.
Cho dù dùng linh lực ngăn cản, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi đậm, cả người giống như hư thoát.
Trong lòng Lục Trần nhảy dựng, đúng là đã khinh thường hoàng tộc Bắc Chu, vậy mà lại có Thánh khí.
Bức Thánh đồ này phóng thích ra uy năng khiếp trời, tuyệt đối có thể đánh chết Hoàng giả.
Mà hắn là một con tôm nhỏ bị bao phủ bên trong, có nguy hiểm rất lớn.
Trong nháy mắt, Hắc Kim chiến y gia trì thân mình, bốc lên một mảng sáng đen, quy tắc đan xen ngăn cản hỏa diễm xâm nhập.
Triệu Dương Vũ bên cạnh với hai Vương giả tuyệt đỉnh vốn còn đang lo lắng, lúc nhìn thấy Lục Trần mặc chiến y cấp bậc bất phàm, ánh sáng màu đen chuyển động, có thánh uy khiếp người chống đỡ nhiệt độ hỏa diễm, lập tức khiếp sợ.
“Nếu đã tiến vào thì đều chết cho ta!” Chu Vĩnh Thái giận dữ quát, hắn thúc dục Hồng Hoàng Phần Thiên đồ, chỉ thấy một con phượng hoàng đỏ xinh đẹp bay ra từ trong Thiên đồ, bay về phía người bị bao phủ bên trong, một Nhân Hoàng vô tình bị phượng hoàng đỏ xông đến, sau đó bị hỏa quang bao phủ.
“A!”
Trong hỏa quang truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Đợi hỏa quang tản đi, cả người Hoàng giả đó cháy đen, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã trọng thương.
Những phượng hoàng đỏ bay ra chính là quy tắc hỏa diễm ngưng tụ thành, lực sát thương khiếp người, Hoàng giả không thể ngăn cản.
Hoàng giả bị phượng hoàng đỏ va chạm, dễ dàng bị trọng thương.
Cách đó không xa, một Vương cảnh đỉnh phong không né tránh, ngay cả kêu cũng chưa kịp phát ra đã bị một mảng hỏa quang nuốt chửng, đợi hỏa diễm tản đi thì chỉ còn lại một đống than đen.
Hạng Phong né tránh một con phượng hoàng đỏ, công kích màn sáng mà quy tắc hỏa diễm ngưng tụ, quyền lực kinh thế oanh tạc ở phía trên, nhưng màn sáng lại không nhúc nhích.
Ấn đường Lý Hải Dương phát sáng, một tấm chắn cổ khổng lồ xuất hiện, hóa thành một luồng sáng đánh về phía màn sáng.
Nhưng màn sáng vẫn không có động tĩnh gì, chứ đừng nói đánh xuyên qua màn sáng để chạy ra ngoài.
“Vô dụng thôi!”
Chu Vĩnh Thái cười giễu nói, hắn cũng đang đứng ở bên trong.
Bởi vì Thánh đồ do hắn tế ra nên sẽ không công kích hắn cùng với Nhân Hoàng của mình bên cạnh.
Lý Hải Dương hóa thành một bóng, đánh giết về phía Chu Vĩnh Thái, muốn khống chế Chu Vĩnh Thái.
Chu Vĩnh Thái lùi về phía sau, trực tiếp ra khỏi màn sáng, đi ra bên ngoài.
“Các ngươi đợi chết đi!” Chu Vĩnh Thái lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Nếu đã khai chiến, vậy tất nhiên sẽ có cục diện ngươi chết ta sống.
Từng con Hồng Hoàng khắc trên Thiên đồ bay ra tự bạo ở trong khu vực này, uy năng tự bạo tràn ngập phạm vi mười dặm.
Điều này chứng tỏ dù có thể né tránh trùng kích của Hồng Hoàng, nhưng lại không thoát khỏi sự tự bạo của Hồng Hoàng.
Mỗi lần tự bạo, lại có người bị thương.
Cứ tiếp tục như vậy, vây khốn ở bên trong ắt phải chết.
Không bao lâu, lại có hai Vương cảnh đỉnh phong bị phạm vi tự bạo của Hồng Hoàng lan đến, hỏa diễm thiêu đốt lên người bọn họ, đây là quy tắc chi Hỏa, không dập tắt được, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương bị hỏa diễm cắn nuốt, hóa thành một vết máu với than tro.
“Làm sao đây?”
Giờ phút này, trên mặt hai Nhân Hoàng đại thành duy nhất là Hạng Phong và Lý Hải Dương cũng lộ ra sắc mặt tuyệt vọng.
Bởi vì bọn họ không có Thánh khí, không thể phá vỡ phong ấn Thiên đồ.
“Hạng lão!”
Lục Trần hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy mặt Lục Trần rất tối, vừa nãy một con Hồng Hoàng đã tự bạo trước mặt hắn, nổ khiến mặt hắn đen xì.
Cũng may có Hắc Kim chiến y hộ thể nên không có gì đáng ngại.
Hạng Phong quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần.
Chu Vĩnh Thái bên ngoài nhìn thấy y phục trên người Lục Trần phát ra hắc quang, trong ánh mắt hơi nóng, theo lý mà nói, ngay cả Hoàng giả cũng không thể chống cự uy lực của Hồng Hoàng Phần Thiên đồ, nhưng một Siêu Phàm cảnh lại sống sót dựa vào y phục phát ra hắc quang trên người hắn.
Nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ thì đây là một Thánh khí phòng ngự.
Hừ, đợi diệt đám người bên trong thì Thánh khí phòng ngự này chính là của ta.
Trong lòng Chu Vĩnh Thái vui vẻ nghĩ vậy.
“Tiếp binh khí!”
Tâm niệm Lục Trần vừa động, lấy ra một chiến mâu màu đỏ.
Toàn thân chiến mâu toàn là màu đỏ, không biết dùng kim loại gì rèn thành, mặt ngoài có hồng quang lưu chuyển, mang theo sát khí khiếp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận