Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 595: Hứa Thanh Dao

Hoa Điệp khẽ quát một tiếng, bóng người loé lên cùng lúc toả ra uy áp của cấp bậc Thiên Tôn.
Người này đã bị đại tỷ đả thương tới bản nguyên, thực lực không bằng một phần mười nên Hoa Điệp không sợ hãi chút nào.
Uy áp cấp Thiên Tôn mạnh mẽ giáng thẳng xuống người Phán quyết giả.
Khụ!
Phán quyết giả vốn đã bị thương lại hoạ vô đơn chí phun ra một ngụm máu đỏ tươi, đôi môi anh đào còn vương vết máu trông vừa xinh đẹp lại thê lương.
"Cô bé à, đầu hàng đi." Hoa Điệp cười nói: "Đi theo ta, ta đưa ngươi đi ăn đồ cay ngon lắm."
Trong thức hải, hai mắt Lục Trần tối sầm lại, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tứ sư phụ của mình không phải là do thủ lĩnh thổ phỉ sinh ra đấy chứ. Giọng điệu này chính là giọng của bọn thổ phỉ trên núi xông vào nhà dân cướp của, cưỡng bức dân nữ mà.
"Chuyện này...."
Đám cường giả từ phạm vi hơn mười vạn dặm đang vây xem đều trợn tròn mắt khi nghe được ngữ điệu này.
Giọng điệu này hình như là của một Thiên Tôn nói ra phải không, sao nghe giống như ngữ khí của một tên thổ phỉ hơn là của một Thiên Tôn vậy?
Tộc Ma Bất Tử thầm lo lắng, ám đạo hỏng rồi. Kẻ mạnh nhất phía họ không chỉ gặp phải một kẻ thù khó nhằn mà địch nhân này còn vô cùng lưu manh.
Phán quyết giả ổn định cơ thể. Khi nghe thấy những lời này, đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia sát khí.
Nàng nâng bàn tay trắng nõn lên cưỡng ép ngưng tụ linh lực, sát khí quẩn quanh lòng bàn tay đập về phí Lục Trần.
Lục Trần giơ tay đánh ra một chưởng khiến Phán quyết giả đứng ngồi không yên, sau đó tiếp tục vỗ một chưởng vào ngực Phán quyết giả một cách đáng khinh.
Phán quyết giả vừa tức vừa ngượng nhanh chóng tránh khỏi pha tấn công này. Đột nhiên nàng thấy eo mình có cảm giác ấm áp lướt qua rồi biến mất.
"Haha, eo cũng thon và mềm thật đấy." Cùng lúc đó, một giọng nói thô tục truyền vào tai Phán quyết giả.
Trong thức hải, Lục Trần muốn khóc đến nơi. Sư phụ à, chúng ta có thể đừng bỉ ổi như vậy nữa được không, ta chưa bao giờ dùng giọng điệu đáng khinh như thế bao giờ.
Nếu như bị người quen nhìn thấy, thanh danh cả đời của ta sẽ bị phá huỷ đó.
Tuy Lục Trần vô cùng sốt ruột nhưng cũng may, Hoa Điệp đã được một vầng sáng màu xanh bao phủ, người ngoài không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
"Khụ."
Phán quyết giả phun ra một ngụm máu, nàng tức giận quát lên: "Ngươi là đồ vô liêm sỉ."
Cơ thể mềm mại của Phán quyết giả run lên vì tức giận, khuôn mặt kiều diễm vô song, trong đôi mắt tràn đầy sát khí cùng lửa giận.
Thân là một Phán quyết giả cảnh giới Đại Thiên Tôn cao cao tại thượng, nàng chưa từng bị người khác giới chạm vào eo, thậm chí ngay cả tay cũng chưa từng.
Với thân phận này, tất cả những kẻ khác giới đều phải giữ khoảng cách mười thước với nàng.
"Đi chết cho ta."
Phán quyết giả lấy Thiên Tôn kiếm ra, sau khi cảm nhận được hơi thở của người nào đó bèn nhanh chóng chém ra một đường kiếm chuẩn xác.
"Cô bé à, gọi một tiếng lang quân đi, ta sẽ tha cho ngươi. Thấy thế nào?" Hoa Điệp nhanh chóng né được kiếm của Phán quyết giả, sau đó xuất hiện ngay trước mặt nàng mỉm cười hỏi.
Phán quyết giả dùng ánh mắt đầy lửa giận nhìn Lục Trần, mắt như muốn phun ra hai ngọn lửa thiêu chết Lục Trần.
Trong thức hải, đại não của Lục Trần chấn động. Sau khi kịp phản ứng lại, hắn vội vàng kêu lên: "Tứ sư phụ, ngươi đừng làm vậy. Ngươi muốn hại chết đồ nhi hay sao?"
Lục Trần sắp khóc đến nơi, vị tứ sư phụ này thật sự không khiến người ta bớt lo, sao lại thu hút oán hận cho hắn kiểu đó chứ?
Sau này lửa giận của Phán quyết giả không thể trút hết lên người hắn được.
Hoa Điệp cười tít mắt nói: "Tiểu Lục Trần đừng lo lắng, một Thiên Tôn nho nhỏ như này không thể giết được ngươi đâu."
Trọng giọng điệu của Hoa Điệp hiện lên vẻ tự tin.
Sau đó nhìn Phán quyết giả cười nói: "Dung mạo với dáng người này của ngươi, miễn cưỡng có thể làm thiếp."
"Khụ."
Phán quyết giả lại hộc máu tiếp, không biết đây là lần hộc máu thứ bao nhiêu trong hôm nay rồi.
Nàng đường đường là một Đại Thiên Tôn cao quý, cần dáng có dáng, cần dung mạo có dung mạo, sao lại có thể làm thiếp được.
Cường giả của tộc Ma Bất Tử đang âm thầm suốt ruột, không phải vị cường giả Thiên Tôn thần bí này đang để mắt tới Phán quyết giả đấy chứ.
Phán quyết giả buộc phải ngưng tụ toàn bộ sức mạnh vung ra tay ngọc, chưởng phong rít gào bất chấp tất cả ập về phía Lục Trần.
Hoa Điệp hoá thành vô số ảo ảnh chồng chất giao thủ với Phán quyết giả hơn chục chiêu. Giao chiến cách ngàn dạm với nhau khiến trời sập đất lún, không biết bao nhiêu đỉnh núi bị phá huỷ.
"Ngươi thật không biết xấu hổ."
Cuối cùng, Phán quyết giả hét lên một tiếng rồi bay ra ngoài.
Cơ thể mềm mại của Phán quyết giả thở phập phồng lên xuống vô cùng dữ dội, nàng vừa thẹn vừa giận.
Bởi vì trong lúc giao chiến, do bản thân không thể phô ra được sức mạnh đỉnh cao, mới không phòng ngự xíu thôi mà tên khốn kiếp không có liêm sỉ này đã dám sờ mặt, nhéo eo nàng một chút, còn đáng giận hơn là mông nàng cũng bị vỗ một cái.
Phán quyết giả thề là nàng chưa bao giờ gặp phải một Thiên Tôn nào lưu manh như thế.
Tốc độ giao chiến giữa hai người quá nhanh, mọi người xung quanh hoàn toàn không kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tiếng kêu bất thường của Phán quyết giả khiến bọn họ cảm thấy nàng chắc hẳn đã phải chịu tổn thất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận