Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 11: Sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn!

"Hơn nữa, độ tinh khiết của mỗi viên đan dược đều không kém hơn tám phần, là đan dược có phẩm chất cực kỳ cao, có lẽ các ngươi đều chưa từng nhìn thấy, hiện tại, ban thưởng cho mỗi người một viên đan dược phá cảnh tương ứng với cảnh giới."
"Cấm vệ Ngưng Khí cảnh lấy một viên Tẩy Tủy đan, cấm vệ Tẩy Tủy cảnh lấy một viên Siêu Phàm đan, cấm vệ Siêu Phàm cảnh lấy một viên Nguyên Thần đan."
"Những đan dược còn lại giao cho Mạc lão cất giữ. Hi vọng sau khi các ngươi đạt được đan dược, ai nấy đều có thể đột phá cảnh giới. Sau đó chờ sau khi các ngươi đột phá cảnh giới, lần nữa phá cảnh, muốn có đan dược phá cảnh thì cứ tới tìm ta."
"Đan dược đột phá từ Vương cảnh trở xuống, ta bao hết."
"Điện hạ vạn tuế, điện hạ vạn tuế."
Theo sau lời nói của Lục Trần, mỗi một cấm vệ đều rơi vào trong điên cuồng, ánh mắt của mỗi một cấm vệ nhìn Lục Trần, đều mang theo sự cuồng nhiệt.
Nguyên nhân thì do đồ mà Lục Trần đưa ra, thật sự là quá nghịch thiên.
Ba ngàn viên Tẩy Tủy đan tam phẩm, năm trăm viên Siêu Phàm đan tứ phẩm, hai trăm viên Nguyên Thần đan ngũ phẩm, hơn nữa tất cả đều là đan dược cực phẩm, đây là một khoản tài phú như thế nào cơ chứ, ngay cả Đan Vương lục phẩm cũng không thể luyện chế ra nhiều đan dược như vậy.
Không phải là điện hạ đi cướp đoạt nhẫn không gian của một vị Đan Hoàng nào đó chứ.
Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không liếc nhìn nhau, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Hơn nữa điện hạ còn nói, đan dược đột phá đến Vương cảnh hắn bao hết, chẳng phải là nói điện hạ ngoài Thần Lộ đan lục phẩm ra, còn có cả đan dược phá cảnh lục phẩm sao.
Thời gian năm năm qua, rốt cuộc điện hạ đã trải qua những chuyện gì.
Trong đầu hai người, tràn ngập những nghi ngờ.
Mỗi một cấm vệ cầm một viên phá cảnh đan tương ứng với cảnh giới, vui mừng hớn hở rời đi, trên mặt đất, còn dư lại một nửa đan dược, những đan dược này thì bị Mạc Hành Không thu lại.
"Mọi người giải tán đi, đều đi ngủ đi." Lục Trần nói với đám người.
Sau đó, hắn tự động rời khỏi về đi ngủ. Trong lúc ấy hắn xem tình báo ở trong tay. Sau khi xem xong tình báo, Lục Trần nhắm mắt, rất nhanh, hơi thở dần dần trở nên đều đặn.
Cùng lúc đó, ở một tòa phủ đệ nào đó trong Vương thành.
Đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng.
Trong đại sảnh, có bốn năm nam tử trung niên đang ngồi, trên người mỗi một nam tử trung niên, đều toát ra khí tức không hề tầm thường, một nam tử mặc áo đen, sắc mặt hơi âm u trong đó mở miệng nói: "Hôm nay Phi Xà tông ta có mười lăm đệ tử bị giết."
Ồ!
Vừa nói xong, bốn người bên cạnh lập tức thấy hứng thú, đưa mắt nhìn về phía nam tử áo đen.
Nam tử áo đen sắc mặt hơi âm u này chính là Lý Hắc, tông chủ Phi Xà tông, có tu vi Nguyên Thần cảnh trung kỳ, nguyên nhân hắn liên hiệp với Phương Thường Lâm, chủ yếu là do Phương Thường Lâm đã hứa hẹn với hắn.
Thủ tiêu quân vương Lục Chính Hằng, có thể chia cho hắn một phần mười tài nguyên trong lãnh thổ Lục quốc.
Ví dụ như các loại linh thảo, các loại tài liệu luyện khí, quan trọng nhất vẫn là linh thạch. Tài nguyên linh thạch của Lục quốc cũng được xem là tương đối phong phú, tổng cộng có hơn mười mỏ linh thạch, mỗi ngày có thể khai thác ra mấy trăm ngàn linh thạch.
Ba người còn lại, như là Chương Khuê môn chủ âm Độc môn, bao gồm cả Nhiếp gia, Thanh gia, gia tộc bản thổ Vương thành cũng đều có được hứa hẹn của Phương Thường Lâm.
"Ai làm."
Một nam tử sắc mặt trắng bệch hỏi.
Hắn là Chương Khuê môn chủ âm Độc môn, sở trường dùng độc, nhưng độc công mà hắn tu luyện không có độc tố bá đạo như Hỏa Hạt Vương, nhưng mà trong cùng cảnh giới, vẫn thuộc vào hàng tương đối mạnh mẽ.
Lý Hắc mở miệng nói: "Căn cứ báo cáo của thuộc hạ còn sống sót quay trở lại, thì là Lục Trần làm."
"Lục Trần."
Chương Khuê và Lý Hắc hơi nghi ngờ, không biết Lục Trần là người nào.
Ngược lại ánh mắt của ba người gia tộc bản thổ là Nhiếp Vô Danh của Nhiếp gia, Thanh Vinh của Thanh gia và Phương Thường Lâm lại xuất hiện một tia khác thường. Lục Trần, chẳng phải là con nối dõi duy nhất của Nhân Vương đấy sao.
Phương Thường Lâm đứng ở vị trí chủ vị, vóc dáng hắn cao ngất, khuôn mặt kiên nghị, có lẽ bởi vì ngồi ở vị trí cao nên trên người mơ hồ tỏa ra sự uy nghiêm.
Phương Thường Lâm mở miệng nói: "Lục Trần, con nối dõi của Lục Chính Hằng, không thích tu luyện, năm năm trước mất tích, không biết đi đâu. Chẳng lẽ người giết đệ tử Phi Xà tông là con nối dõi của Lục Chính Hằng."
Lý Hắc lắc đầu: "Không biết."
Phương Thường Lâm dò hỏi: "Đệ tử bị giết có cảnh giới gì."
Lý Hắc nói: "Luyện Thể đỉnh phong và Ngưng Khí cảnh sơ kỳ trung kỳ. Căn cứ vào lời của đệ tử sống sót, thanh niên kia không hề động thủ, chỉ là nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, một thanh kiếm bay tới, làm cho bọn họ không có chút sức phản kháng nào."
Phương Thường Lâm hé mắt, hiện lên một tia sắc bén, nói: "Rất có thể là con nối dõi của Lục Chính Hằng đã trở về, thời gian năm năm, có thể giết Ngưng Khí cảnh trung kỳ, xem ra là hắn đã đi tu luyện."
"Nhưng mà, cho dù hắn có là thiên tài thì trong năm năm ít ỏi, nhiều nhất cũng chỉ là Ngưng Khí cảnh đỉnh phong, hoặc cao hơn là Tẩy Tủy cảnh, hắn trở về, cũng chỉ là nhiều thêm một cái mạng mà thôi."
Nghe được Phương Thường Lâm vừa nói như thế, bốn người ở đó cũng đều bình tĩnh lại.
Đúng vậy.
Mọi người đều biết con nối dõi của Lục Chính Hằng không thích tu luyện, năm đó khi hắn mười tám tuổi, vẫn là một phế vật không có chút tu vi nào, cho dù có tu luyện năm năm thì không thể đột phá Siêu Phàm cảnh được.
Bọn họ hoàn toàn yên tâm.
Gia chủ Thanh gia Thanh Vinh hỏi: "Đại tướng quân, khi nào thì Phương Đằng trở lại từ Huyền Lôi phái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận