Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 608: Kẻ lừa đảo thích khoác lác

Quỷ Lang tông chính là thế lực cấp Hoàng duy nhất trong phạm vi hàng vạn dặm quanh đây và có một cường giả Vương cảnh toạ trấn ở Tượng thành.
Tiểu nhị khách điếm đưa thực đơn lên, Lục Trần cầm lấy sau đó đưa cho Hàn Tĩnh, lười biếng nói: "Các ngươi gọi món đi, ta mời khách."
Hàn Tĩnh gọi một ít đồ ăn rồi trả lại cho tiểu nhị.
Sau khi tiểu nhị rời đi, ánh mắt Hàn Tĩnh rơi vào người Lục Trần, nàng tự giới thiệu: "Chúng ta là đệ tử Bách Hoa tông. Ta tên là Hàn Tĩnh, đây đều là các sư muội của ta."
Dừng một chút, Hàn Tĩnh tiếp tục nói: "Ta còn chưa biết tục danh của công tử."
Lục Trần sờ mũi đáp lời: "Ta họ Lục."
Hàn Tĩnh nói: "Hoá ra là Lục công tử."
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ, nàng lục tìm mấy thế lực của những hoàng triều quanh đây nhưng không tìm thấy bất kỳ gia tộc hay tông môn hùng mạnh nào liên quan đến họ Lục.
Lục Trần nhìn Hàn Tĩnh nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Ngươi còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nói những gì không? Thanh vực giống như hoa viên sau nhà ta, ta muốn đi chỗ nào thì tới chỗ đó, chỉ là một tông môn cấp Hoàng Triều thì chẳng có gì phải lo cả."
"Ha, ngươi nghĩ mình là ai chứ, lại còn Thanh vực là hoa viên sau nhà ngươi cơ đấy." Một thiếu nữ Bách Hoa tông đảo mắt, dịu dàng nói: "Khoác lác thì cũng có mức độ thôi."
Tuy thanh niên có bộ dáng khá anh tuấn, thiên phú cũng cao hơn các nàng, nhưng những lời hắn nói ra rõ ràng có hơi ảo tưởng.
Lãnh thổ Thanh vực vô biên vô cùng, trên đại lục rộng lớn này đã sinh ra hàng ngàn hoàng triều, mỗi hoàng triều đều có diện tích hàng ngàn vạn dặm. Hơn nữa, ở đây còn có thêm một số thế lực Thánh cảnh vượt xa hoàng triều, có thể nói là cực kỳ phồn thịnh.
Về cơ bản, mọi thế lực đều có cấm địa, chẳng hạn như cung điện hoàng triều, đất tổ của thế lực Thánh cảnh, cấm địa trung tâm và nhiều nơi khác nữa.
Đây đều là những nơi cấm tuyệt đối không cho người ngoài vào, nó còn liên quan đến cả tôn nghiêm nữa.
Nếu có người dám đi thăm dò những nơi này tức là muốn gây ra chiến tranh.
Cho dù có mạnh như cường giả Thánh Vương cũng không dám nói muốn đi đâu là đi được.
Lục Trần cười nói: "Con người ta không nói dối bao giờ, cũng không bao giờ nói khoác."
"Ta không tin. Vậy ngươi nói thử xem ngươi đã đi qua những đâu?"
"Hoàng cung của thánh triều Kim Dực gần chúng ta nhất, ngươi đã đến đó chưa?"
Cả đám nữ đệ tử Bách Hoa tông đều hỏi.
"Thánh triều Kim Dực." Lục Trần vuốt cằm, nói tiếp: "Chưa từng tới."
"Hihi, ta biết là ngươi chưa tới đó bao giờ mà, ngươi mà nói dối sẽ bị chúng ta vạch trần ngay." Đệ tử Bách Hoa tông cười khúc khích nói.
Trên mặt Lục Trần không thấy có chút xấu hổ nào. Hắn nói: "Kẻ mạnh nhất thánh triều Kim Dực cũng chỉ là Thánh Quân mà thôi, ta không hay tới mấy nơi nhỏ bé thế này."
"Bởi vì không có chuyện gì khiến ta đáng phải để tâm ở đây." Lục Trần còn bổ sung một câu trong lòng.
Một, một Thánh Quân mà thôi?
Khoé miệng chúng đệ tử Bách Hoa tông giật giật. Đối với họ, Hoàng giả đã là cường giả cao cấp khó có thể gặp được, còn những cường giả cấp bậc Thánh Quân thì giống như những cường giả tuyệt đỉnh ở tít trên mây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này bọn họ cũng không thể thấy được đại nhân vật có cảnh giới như thế.
Dù sao khi xét về nhãn giới và tu vi của bọn họ thì cao nhất chính là Vương giả rồi. Nếu có cơ duyên, bọn họ có thể đột phá lên Hoàng cảnh.
Nhưng ngay cả là Hoàng cảnh thì cũng rất khó có thể thấy được cường giả Thánh Quân xa xôi cách biệt.
"Địa phương nhỏ bé. Trong mắt các hạ thì thánh triều Kim Dực có ba vị Thánh cảnh, một Thánh Quân toạ trấn chỉ là một địa phương nhỏ bé đúng không?" Một tiếng hừ lạnh giận dữ từ bên cạnh truyền đến.
Người vừa mở miệng là một thanh niên ngồi bàn bên cạnh họ.
Thanh niên này nhìn qua khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, có gương mặt tuấn tú, hắn mặc trường bào màu vàng lộng lẫy, trên người toả ra khí chất cao quý như trời sinh đã có.
Bân cạnh thanh niên là một lão giả tóc bạc trắng, râu dài cùng với áo bào mộc mạc màu xám tro.
Vẻ mặt lão giả bình thản giống như không nghe thấy lời Lục Trần nói.
Lục Trần liếc qua đối phương, sau đó thu hồi tầm mắt như không để ý đến hắn.
Thanh niên thảm thương vì bị coi thường khiến hắn cau có mặt mày, trong lòng đè nén tức giận.
Với thân phận của hắn đương nhiên sẽ bị xem nhẹ.
"Khi ra bên ngoài, có rất nhiều kẻ lừa đảo. Xin mạo muội khuyên một câu, đừng để bị kẻ lừa đảo lừa gạt." Thanh niên nhìn đám người Hàn Tĩnh rồi nói một câu. Sau đó hừ một tiếng quay đầu đi, không thèm để ý đến Lục Trần.
Một nữ đệ tử Bách Hoa tông chớp đôi mắt to hỏi: "Theo như lời ngươi nói thì thánh triều Kim Dực cũng chỉ là một nơi nhỏ, vậy nơi nào mới được xem là lớn?"
Lục Trần sờ cằm nói: "Ví dụ như Kiếm Đế cung, thánh địa Cổ Thương, Tử Sơn, Phong Lôi các, v.v, còn có hoàng cung của thánh triều Tô Thị. Mấy nơi này miễn cưỡng có thể tới được."
Đệ tử Bách Hoa tông hỏi: "Những nơi này ngươi đều đã đi qua à?"
Lục Trần hờ hững nói: "Đã từng tới. Ta đã du ngoạn một vòng những thế lực hàng đầu ở Thanh vực rồi."
"Thế nào gọi là du ngoạn?"
Lục Trần nói: "Ví dụ như khi ta tới khu vực lân cận của Kiếm Đế cung, ta sẽ tới đó chơi hai ngày rồi bắt nạt đệ tử Kiếm Đế cung. Hoặc là khi đến thánh triều Tô Thị, ta sẽ ở trong hoàng cung nửa tháng, sau đó tiện tay lấy chút đan dược thánh phẩm của Đan thánh, hoặc lấy trận kỳ giết Thánh do các trận pháp sư cấp Thánh luyện chế, v.v."
Bạn cần đăng nhập để bình luận