Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 954: Chương 934: Ngẫu nhiên gặp gỡ

Mà bản thân Phục Ma tự cũng phái ra ma tăng mời nhân vật thiên kiêu, người bị chú ý sẽ giống như nhập ma, trực tiếp quy y Phật môn.
Hai ba chuyện liên tiếp xảy ra, khiến Huyền vực trở nên rối loạn không chịu nổi.
Có điều, Lục Trần cảm thấy có tứ sư phụ tọa trấn Huyền vực, hẳn là không thành vấn đề, dù là Phục Ma tự, hay là mấy trăm ma đầu kia, hoặc là Thiên Tôn bị phong ấn tại Huyền vực kia, ở trước mặt tứ sư phụ đều là vai phụ cỏn con mà thôi.
Hơn nữa, mình rời đi mười mấy năm, những nguy cơ đó hẳn đã tiêu trừ xong.
Nhưng Lục Trần không ngờ, Phục Ma tự vẫn còn tồn tại.
Mặc dù có rất nhiều người quỳ lạy pho tượng, nhưng thành trì vẫn như trước, nên làm gì thì làm nấy, ví dụ như muốn đi dạo thì đi dạo, muốn đi chơi kỹ viện thì đi chơi kỹ viện, muốn ăn cơm thì ăn cơm, thành trì vận hành bình thường, giống như bọn họ đã quen với tất cả chuyện này.
Lục Trần thuận thế tiến vào trong thành, đi vào trong một tửu lâu.
“Khách quan, xin hỏi muốn gọi gì?” Tiểu nhị của tửu lâu lập tức tươi cười tiếp đón.
“Cho ta một bình rượu ngon nhất chỗ các ngươi.” Lục Trần một tay gõ bàn.
“Thái Thanh Tửu, rượu ngon thượng phẩm, năm ngàn linh thạch một bình, mời khách quan thong thả dùng.” Tiểu nhị lấy từ trong nhẫn không gian ra một bình rượu, mỉm cười nói.
Sau khi nói xong, chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã!” Lục Trần gọi tiểu nhị lại.
“Xin hỏi khách quan còn cần gì sao?” Tiểu nhị quay đầu lại hỏi.
“Pho tượng ở trung tâm thành là có chuyện gì vậy?” Lục Trần dò hỏi.
Trong mắt tiểu nhị lập tức lộ ra vẻ sùng bái, thao thao bất tuyệt giải thích: “Khách quan, đây là lần đầu ngươi đến Huyền vực nhỉ, ha ha, ngươi không biết, để ta nói cho ngươi, chủ nhân của pho tượng là một vị Phật chủ, Phục Ma tự đích thân xây lên, nghe nói bản tôn của pho tượng là nhân vật đến từ Cửu Thiên, tu vi không thể đoán được, dù sao kính sợ hắn là được rồi.”
“Ặc, vì sao phải kính sợ hắn, còn nữa, Phục Ma tự mười mấy năm trước tác oai tác quái, khiến rất nhiều người bị cưỡng ép quy y Ma môn, bây giờ vẫn chưa bị diệt trừ sao.” Lục Trần khó hiểu hỏi.
Tiểu nhị cười ha ha nói: “Phật chủ này có thể cho bọn ta lợi ích, bọn ta đương nhiên sẽ kính sợ hắn, khách quan, để ta nói với ngươi này, ta làm công ở tửu lâu này, một ngày làm năm canh giờ, tiền công một tháng là tám ngàn linh thạch, nghĩa là tiền công một giờ là một trăm sáu linh thạch.”
“Nhưng nếu ở trước mặt pho tượng thành tâm lễ bái Phật chủ này, một canh giờ có thể được năm trăm linh thạch, hai canh giờ là một ngàn.”
“Ha ha, ta cũng làm việc kiêm chức lễ bái Phật chủ, chiều nào sau khi tan làm sẽ đến trước mặt pho tượng lễ báo hai canh giờ, một ngàn linh thạch tới tay, quá tuyệt.”
“Khách quan ngươi nghĩ lại đi, mỗi ngày ta làm năm canh giở ở tửu lâu này, một tháng mới được tám ngàn linh thạch, nhưng thành tâm cầu nguyện trước mặt pho tượng hai canh giờ, có thể kiếm được một ngàn linh thạch, có phải quá tuyệt không, Phật chủ này là người rất lương thiện, giúp rất nhiều người từ đủ ăn thành khá giả, bọn ta tự nhiên phải kính sợ hắn.” Tiểu nhị nói, nước bọt văng tứ tung.
“Ngươi, ngươi không phải người trái đất đấy chứ?” Lục Trần trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm tiểu nhị.
Giọng điệu nói chuyện của tiểu nhị rất giống người trái đất, ví dụ như kiêm chức, từ đủ ăn thành khá giả, vân vân.
Tiểu nhị gãi đầu nói: “Ta là người dân của một ngôi làng vùng ngoại ô thành trì, không phải người trái đất như khách quan nói.”
Nghe vậy, tâm trạng kích động của Lục Trần lạnh đi, hắn còn tưởng gặp được đồng hương chứ.
“Ôi, ta đã tu luyện hơn mười năm, mới Ngưng Khí cảnh đỉnh phong.” Tiểu nhị nói xong, lại nhìn chằm chằm Lục Trần một lúc lâu, bỗng nhiên như phát hiện một đại lục mới, kinh ngạc nói: “Khách quan, ta phát hiện ta không thể nhìn thấu khí tức của ngươi, có thể khiến ta không thể xem thấu tối thiểu là đại lão Siêu Phàm cảnh, khách quan ngươi trẻ tuổi như vậy đã là đại lão Siêu Phàm cảnh, thật hâm mộ.”
Trong ánh mắt của tiểu nhị, lộ ra vẻ hâm mộ tràn đầy.
Lục Trần nghe xong lời nói của tiểu nhị, khóe miệng giật giật, vô cùng đau trứng, từ bao giờ mà Siêu Phàm cảnh cũng có thể xưng là đại lão.
“Đúng rồi, Thiên Tôn của Trớ Chú giới kia đã thả ra rồi sao?” Lục Trần chuyển chủ đề nói.
“Thiên Tôn của Trớ Chú giới kia đã bị đánh chết.” Mặt tiểu nhị tràn đầy kích động nói: “Năm đó âm mưu của Trớ Chú giới ở Huyền Vực bị bại lộ, hóa ra Huyền vực bọn ta vậy mà lại phong ấn một Thiên Tôn, lúc ấy có tin đồn Thiên Tôn này sắp phá phong ấn mà ra, lòng người hoảng sợ, cũng không biết Hoa Điệp Tiên Tử vĩ đại có thể giải quyết hay không, bọn ta đều cảm thấy Huyền vực xong đời rồi.”
“Kết quả ngay lúc Thiên Tôn Trớ Chú giới xuất thế, bên cạnh hắn có hai vị Thiên Tôn đã sớm mai phục sẵn, trực tiếp giết chết Thiên Tôn của Trớ Chú giới.”
“Thiên tôn của Trớ Chú giới hoàn toàn không có sức mạnh chống lại, có lẽ là bởi vì phong ấn quá lâu, trực tiếp bị giết chết, cường giả trên Thánh cảnh của Trớ Chú giới cũng bị đánh chết hết.”
Nghe được lời nói của tiểu nhị, trong mắt Lục Trần hiện lên dị sắc, hai Thiên Tôn từ miệng của hắn, hẳn là Hứa Thanh Dao và Đại Vu của Vu Thể Giới.
Hai Thiên Tôn này, bởi vì khai chiến với Trớ Chú giới, sơ suất bị giam giữ trong bí cảnh mấy chục vạn năm, sau khi đi ra, gặp được Thiên Tôn của Trớ Chú giới, đương nhiên muốn giết chết để xả tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận