Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 962: Ta tới để phá hoại đó

“Tính ra ngươi là người đầu tiên để ta thi triển Toả Kiếm Quyết giết người, có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh.”
Nghe câu này, Giác Ngộ lập tức biết đối phương đã nổi lên dã tâm, căn bản là không có khả năng thả hắn đi, hắn giống như điên cuồng, quát: “Giết ta, ngươi sẽ hối hận!”
“Ta có hối hận hay không thì không biết, nhưng ngươi bây giờ có lẽ là cực kỳ hối hận.”
Lục Trần lơ lửng trên không trung, hai tay ôm lấy, điều khiển kiếm ý thu hẹp phạm vi, rất nhanh, bên trong lồng giam kiếm đã truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Giác Ngộ, như bị thiên đao vạn quả đâm chém, chỉ trong nháy mắt, thân thể đã bị kiếm ý vô hạn làm tê liệt, đánh nát Nguyên Thần.
Đến lúc này, thần hình của Giác Ngộ hoàn toàn biến mất.
Khi kiếm ý tán đi, mọi người phát hiện đã không thấy bóng dáng của Giác Ngộ trưởng lão nữa, thần kinh run rẩy đến đáng sợ.
Một vị cường giả Thánh Quân lớn mạnh cứ thế mà bị giết chết sao?
Lục Trần đứng trên hư không, thánh uy vô hình như ẩn như hiện sóng động, khiến ánh mắt bách tính bên dưới đều tràn ngập cuồng nhiệt và kinh sợ.
“Không thể nào, không thể nào.” trong đám người, ánh mắt Giới Không đờ đẫn, tự lẩm bẩm.
Giới Không không tiếp nhận được một màn trước mắt này, thực lực của Lục Trần rõ ràng mới là Thánh cảnh sơ kỳ, thế nhưng chiến lực lại biến thái cực hạn, Giác Ngộ trưởng lão thi triển Chân Phật cũng thất bại, đến người cũng bị mạt sát, Giới Không như người mất hồn, hồn bay phách lạc hết cả.
Không chỉ Giới Không không chấp nhận được mà hàng trăm vạn người xem ở trong thành này đều không tiếp thu nổi.
Thánh cảnh đánh bại Thánh Quân, vượt qua cảnh giới đại tác chiến, hơn nữa còn nghiền ép Thánh Quân, một màn này tác động vào thị giác khiến cảm xúc của bọn họ như muốn nổ tung.
Người thanh niên trước mắt này rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mà có thể đánh bại Thánh Quân như thế?
Trên bầu trời, chỉ có Lục Trần đứng đấy, uy áp vô hình khuyết tán ra như có như không khiến ánh mắt của bách tính phía dưới tràn đầy kính sợ.
Lục Trần nhìn quét qua Giới Không một chút khiến hắn tê tái cả da đầu.
Lập tức, tầm mắt Lục Trần rơi vào một pho tượng to lớn màu đen, hắn cất bước đi tới, vừa động tâm, liền thấy trên đỉnh đầu pho tượng xuất hiện một cái lôi trì, hội tụ vô tận quy tắc lôi điện, một cỗ khí tức hủy diệt rục rịch phát ra.
Ầm!
Trong lôi trì ẩn dấu một luồng lôi đình thô bạo, đánh vào bên trên pho tượng màu đen.
Rắc rắc rắc!
Chỉ với một công kích, pho tượng màu đen này đã vỡ vụn, trong nhất thời tràn ngập bụi mù.
Khi bụi mù tán đi đã không còn thấy pho tượng Phật tín ngưỡng nữa.
Hủy đi tượng Phật tín ngưỡng, tức giận trong lòng Lục Trần có đôi chút giảm bớt đi, cuối cùng, người của Phục Ma tự hai lần muốn độ hắn xuất gia vào Phật môn khiến hắn rất khó chịu nên đã đánh chết Giác Ngộ rồi hủy luôn Phật tượng.
Tất nhiên, không chỉ vẻn vẹn ở đây, nếu không cho Phục Ma tự được khắc sâu một lần giáo huấn thì phỏng chừng sẽ còn có lần thứ ba.
Lục Trần sờ lên cằm, trong mắt đã có một chút quyết định.
Sau đó cất bước rời đi, núi sông xung quanh đảo ngược, vẻn vẹn trong một cái chớp mắt hắn đã xuất hiện ở hơn vài trăm dặm.
Cùng lúc đó, vào lúc Giác Ngộ chết, Phục Ma tự, một mảnh thế giới màu vàng, những ngọn núi bị bao phủ bởi Phật quang thấu trời, vùng đất này tràn ngập màu sắc an lành, trời đất còn có từng hồi tụng xướng kinh Phật, nơi này không có quỷ vật hay tà đạo, hết thảy đều là an lành.
Bách tính sinh hoạt ở nơi này không buồn không lo, tâm cảnh bình thản, tất nhiên phần lớn đều là Phật tử.
Trên một dãy núi nằm rải rác những ngôi chùa vàng chói lọi, Phục Ma tự chính là được xây dựng tại đây.
Nơi này là căn cứ địa của Phục Ma tự, Phật môn tịnh thổ, không có quỷ vật hay âm tà dám đến nơi này giương oai.
Ở một số nơi nào đó trong các ngôi chùa màu vàng, bên trong trưng bày hàng trăm cái hồn bài, bên trên mỗi cái hồn bài đều đánh dấu danh tự, có mấy vị hòa thượng rất trẻ trung trông coi chỗ này.
Răng rắc!
Đột nhiên một khối hồn bài vỡ vụn, lập tức khiến mấy vị hòa thượng trẻ tuổi mở mắt ra.
“Hồn phách của Giác Ngộ trưởng lão tan nát rồi.”
Một vị hòa thượng trẻ tuổi nhìn thấy các hồn bài khác không chút tổn hại, chỉ có một cái hồn bài bị vỡ nát, lờ mờ có thể thấy được mấy chữ Giác Ngộ trưởng lão.
“Không được, Giác Ngộ trưởng lão xảy ra chuyện rồi.”
Trọn vẹn qua ba điều, sắc mặt các vị hòa thượng trẻ tuổi mới đại biến.
Giác Ngộ trưởng lão, đệ tử đời thứ mười hai của Phục Ma tự, tu vi ở cấp Thánh cảnh tầng thứ hai, tu hành rất nhiều công pháp Phật môn như Đại Nhật Kim Thân, gọi Chân Phật, vân vân, hơn nữa Phật tu ở Huyền vực một nhà như vậy, nếu như bọn họ đối đầu với thế lực đứng đầu ở bên ngoài thì không muốn nhìn tăng diện, cũng phải xem Phật diện thôi.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ rằng có người dám giết trưởng lão của Phục Ma tự, cho nên khi nhìn đến hồn bài vỡ vụn mới ngẩn người.
Hồn bài vỡ vụn tượng trưng cho cái chết của Giác Ngộ trưởng lão, can hệ trọng đại, nhất định phải báo cho chủ trì biết, một tên hòa thượng bên trong hoảng sợ nói: “Ta đi báo cho chủ trì.”
Hắn nói rồi vội vã rời đi.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận