Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 822: Uất ức

Uy danh của Diêm Chấn Song đã được lưu truyền khắp Đế Nữ vực, rất nhiều người đều bị doạ khi nghe đến cái tên này.
Diêm Tiểu Vi tự cho rằng sau khi nàng báo tên ông nội xong, thanh niên trước mặt chắc chắn sẽ sợ đến mức câm như hến rồi cầu xin nàng tha thứ.
Nhưng không ngờ đối phương vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như trước, thậm chí còn nói: "Ta không quan tâm ông nội ngươi là Diêm Chấn Song hay Diêm Chấn Đan. Hiện giờ ngươi là thị nữ của ta, ta sai ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó."
Diêm Tiểu Vi nghe xong hơi sững sờ.
Chẳng lẽ người này chưa từng nghe qua danh tiếng của ông nội sao, hay là không hề e sợ ông nội của mình?
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải trường hợp như vậy.
"Ngây người cái gì, nhanh lên." Lục Trần mắng.
"Dạ, cho ngươi."
Một lát sau, Diêm Tiểu Vi bưng chén trà lên với vẻ mặt sợ hãi, cẩn trọng đưa cho Lục Trần.
Lục Trần nhấp một ngụm rồi lập tức phun ra: "Phì phì phì, ngươi đun cái thể loại trà gì đây? Lá trà đều bị ngươi nấu đến nát vụn, cái này mà dành cho người uống sao?"
"Đây là lần đầu tiên ta nấu, trước kia chưa từng nấu." Diêm Tiểu Vi tủi thân nói.
"Tiếp tục nấu." Lục Trần xụ mặt nói.
"Ồ."
Diêm Tiểu Vi đáp lại bằng một chữ, vẻ mặt tràn đầy oan ức, nàng nhận ra thanh niên trước mặt mình rất hung dữ, xấu tính vô cùng, chắc chắn là một kẻ vô lại. Chẳng may bị đối phương giết chết thì mình cũng xong đời luôn, nên để sống sót an toàn nàng chỉ có thể làm theo những gì hắn yêu cầu.
Ngay sau đó, Diêm Tiểu Vi đã pha xong một chén trà khác để đưa cho Lục Trần.
Lục Trần nhấp một ngụm, khẽ đánh giá: "Nhiệt lượng hơi lớn, còn cần phải cải thiện. Qua đây bóp vai cho ta, có hơi đau."
Diêm Tiểu Vi đi đến trước mặt Lục Trần, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình lên vai hắn rồi nhéo.
Diêm Tiểu Vi thấy Lục Trần không hề phòng bị, trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đen tối, nàng có nên nhân cơ hội này ra tay. Nhưng ý niệm vừa loé lên trong đầu đã lập tự bị phủ quyết. Tên vô lại trước mặt này có thực lực vô cùng mạnh, hắc đã giết một tuỳ tùng của mình. Tuy rằng tuỳ tùng chỉ ở Hoàng cảnh nhưng đối phương mới Vương cảnh mà thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một yêu nghiệt như tên vô lại trước mặt này.
"Dùng nhiều lực hơn đi, ngươi không ăn cơm à."
"Người bóp mạnh thế, muốn bóp nát luôn xương của ta phải không?"
"Ừm, lực vừa chuẩn, tiếp tục giữ vững."
Lục Trần hưởng thụ một bên, bên còn lại sửa chữa những sai lầm của đối phương, khiến nàng nhanh chóng hoà nhập vào thân phận của một thị nữ.
Lúc này Diêm Tiểu Vi có cảm giác rất lạ, bởi vì trước đây đều là người khác hầu hạ nàng, còn bây giờ đến lượt nàng hầu hạ người khác.
Một lúc lâu sau, Diêm Tiểu Vi cảm thấy tay mình đau nhức bèn lẩm bẩm nói: "Được rồi đó, tay ta đau."
"Tiếp tục."
Giọng nói vô tình và tàn nhẫn truyền vào tai nàng.
Diêm Tiểu Vi càng cảm thấy uất ức trong lòng, nhưng nàng không thể không nghe theo.
Nhoáng cái đã trôi qua ba ngày, Lục Trần phát hiện xung quanh có rất nhiều thuyền, còn có võ giả phi hành giữa không trung, chẳng như mấy ngày trước không có nổi một bóng người, có vẻ như hắn sắp đến được đất liền.
"Nói cho ta nghe chút về kết cấu của Đế Nữ vực đi, có những thế lực nào mạnh, có thanh niên thiên kiêu nào thiên tư xuất sắc?" Lục Trần lười biếng hỏi.
Diêm Tiểu Vi nghe Lục Trần nói xong, trong mắt thoáng qua một tia kia ngạc, lẽ nào tên khốn này không phải người của Đế Nữ vực? Nếu không sao hắn phải hỏi thăm qua mình kết cấu của Đế Nữ vực.
Thảo nào tên tuổi của ông nội mình với đảo Diêm La không doạ được đối phương mà thay vào đó là mấy lời châm chọc giễu cợt.
"Ngươi là người tới từ vực khác?" Diêm Tiểu Vi tò mò hỏi.
Lục Trần liếc đối phương nhưng không nói gì.
Nhưng trong mắt Diêm Tiểu Vi, đây là ngầm thừa nhận.
Nghĩ đến đây, Diêm Tiểu Vi không thể không bội phục tên khốn này. Phải biết rằng Biển Chiến đầy rẫy hiểm nguy, vô số khu vực dưới đáy biển đều có yêu thú cường đại thống trị. Một khi đột nhập vào lãnh thổ của con yêu thú nào đó sẽ phải trả giá bằng cái chết, ngay cả nàng đến từ đảo Diêm La cũng không dám đi vào một số khu vực.
Chẳng lẽ tên vô lại trước mặt này không biết gì về Biển Chết nên mới dám băng qua, lá gan cũng lớn thật.
Hắn không sợ gặp phải nguy hiểm chút nào sao?
Thấy Lục Trần không nói, Diêm Tiểu Vi tiếp tục: "Thực ra ta cũng không biết gì về kết cấu của Đế Nữ vực. Ta sinh ra và lớn lên ngay tại đảo Diêm La, mỗi lần muốn tiến vào đất liền đều sẽ bị bắt về."
Lục Trần nghe Diêm Tiểu Vi nói xong bèn nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm. Vài canh giờ sau, một toà thành ven biển với hình dáng nguy nga đồ sộ hiện ra trong tầm mắt hắn. Toà thành vô cùng lớn, được xây dựng sát biển và mang vẻ cổ kính trang nghiêm dưới ánh nắng vàng, toát ra không khí trầm lắng của năm tháng.
Thành Lâm Hải, một toà thành lớn được xây bên rìa Biển Chết, đây là căn cứ địa tiếp tế cho những võ giả ra khơi thám hiểm.
Đi vào ven bờ thành Lâm Hải, Lục Trần nhảy ra khỏi thuyền chiến phi hành, thuyền chiến biến thành kích cỡ lòng bàn tay chui vào áo choàng. Sau đó, hắn nhìn thiếu nữ lam y bên cạnh nói: "Được rồi, ngươi có thể rời đi."
Biển Chết có diện tích bao la vô cùng, nơi đây trùng trùng điệp điệp sương mù và tiềm ẩn đầy nguy cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận